“Cậu Tư, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh.”
Nam Diệc Sâm khẽ mở miệng đáp: “Nói đi.”
“Tôi không muốn ở chung với anh.” Đường Hướng Noãn ngắn gọn nói ra suy nghĩ của mình, mặc dù hai người là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng cô vẫn chưa thể chấp nhận sống chung với một người đàn ông mà bản thân mới chỉ gặp qua vài lần.
Không biết rằng anh có đồng ý hay không!
Nam Diệc Sâm không thèm ngước mắt lên, đúng là từ chối thẳng thừng.
“Không được!”
“Sao lại không được? Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác cùng có lợi, lúc anh cần tôi thì chỉ cần gọi một tiếng, tôi lập tức sẽ xuất hiện, không được sao?”
Khóe miệng Nam Diệc Sâm chợt cong lên vô cùng ám muội, anh trêu chọc nói: “Lúc nào cần cô thì gọi sẽ đến?”
Đường Hướng Noãn suy nghĩ một hồi mới phát hiện ra ý tứ xa xôi của câu nói này, cô hơi ngừng lại, cắn môi giải thích: “Cậu Tư, anh đang cố tình hiểu sai ý của tôi.”
Nam Diệc Sâm nhướn mày tỏ vẻ không hiểu: “Thật không? Vậy cô thử nói xem tôi hiểu sai ý của cô như thế nào?”
Đường Hướng Noãn nheo mắt, cái tên này đang cố ý, tốt nhất không nên lãng phí thời gian đi tranh cãi.
“Tôi và anh ở chung với nhau thì không tiện lắm.” Nếu như bị đám săn ảnh chụp được, chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Nam Diệc Sâm lại không cho là vậy, anh ngửa người ra sau, lười biếng tựa lưng vào ghế, hai tay vòng trước ngực, lười nhác nhìn cô nói: “Tôi thấy cô ở chung với tôi mới là thuận tiện đấy.”
“…”
Cho nên nói, anh vẫn cố ý muốn cô chuyển tới nhà anh? Ai bảo hiện tại cô đang nhận ơn của người ta, nói chuyện không có sức thuyết phục.
Lưu Tịnh rất nhanh đã nhận được thông báo, những tin tức về An Nhiên đã được lắng xuống.
Sau khi Lưu Tịnh biết tin An Nhiên kí với công ty Tạo Mộng thì cảm thấy bản thân giống như đang nằm mộng thật. Một ngày trước An Nhiên còn đang bị đóng băng hoạt động, vậy mà giờ đây đã đảo ngược tình thế, bước một phát trở thành người mới của Tạo Mộng, những thông báo của công ty về cô cứ liên tục không ngừng.
Đường Hướng Noãn đã đóng gói đồ đạc xong, ở chỗ Lý Hạ Mộng ăn uống ngủ nghỉ lâu như vậy, cô không thấy bất tiện một chút nào cả.
“Phải đi rồi à? Ngôi sao lớn.” Lý Hạ Mộng đang mải đắp mặt nạ nên giọng nói hơi khác, trên người còn mặc thêm chiếc váy ngủ rộng thùng thình, lúc ở nhà không hề giữ hình tượng chút nào.
Đường Hướng Noãn liếc nhìn Lý Hạ Mộng, học theo cách nói chuyện của cô ấy đáp: “Cậu đừng nói nữa, da sẽ nhăn đấy.”
Lý Hạ Mộng trừng mắt nhìn cô: “Chờ một chút, mình đi tiễn cậu.”
Đường Hướng Noãn cuống quýt từ chối: “Không cần, xe công ty đang ở dưới nhà đợi tớ rồi, cậu cứ yên tâm ở nhà nhé.”
Cô đã nói như vậy, Lý Hạ Mộng cũng không khăng khăng nữa. Đợi đến lúc Đường Hướng Noãn đi rồi, cô ấy mới đi đến cửa sổ nhìn theo.
Trời đất, một chiếc Bugatti Veyron lóa mắt!
Công ty của cô thật chịu chơi, thế mà lại mang chiếc xe phiên bản giới hạn- trên thế giới chỉ có đúng chiếc, đến đón cô!
Lý Hạ Mộng vội vã đuổi theo để ngắm nhìn cho đã mắt. Nhưng mà khi cô chạy xuống dưới nhà thì chỉ còn chừa lại cái đuôi của chiếc xe Bugatti…
Đây là lần đầu tiên Đường Hướng Noãn được ngồi trên chiếc xe sang trọng như vậy, không ngờ rằng hôm nay Nam Diệc Sâm còn tự mình đến đón cô, không biết có phải do sợ cô chạy mất không…
Tuy rằng trong lòng đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng khi cô nhìn thấy căn biệt thự xa hoa rộng lớn như này, vẫn không nhịn được líu lưỡi: “Đúng là người có tiền luôn khác biệt.”
“Làm sao? Chê bé? Sau này sẽ đổi một căn nhà khác lớn hơn.” Nam Diệc Sâm hời hợt nói.