Đường Hướng Noãn vẫn chưa thể thích ứng với thân phận này, cô luôn coi bản thân mình là người ngoài cuộc.
Nếu Nam Diệc Sâm đã nói như vậy, Đường Hướng Noãn liền thuận nước đẩy thuyền đáp: “Đã thế thì tôi nằm trên giường, anh nằm trên ghế sô pha nhé? Cậu Tư?”
Nam Diệc Sâm lắc đầu nói: “Tôi chưa từng ngủ trên ghế sô pha bao giờ.”
Hoặc nói là anh trời sinh tính nết đã ưa chiều chuộng, ngoài giường ra thì không thể ngủ ở nơi khác được.
Đường Hướng Noãn cắn môi, cô không muốn ngủ trên ghế sô pha đâu, vô cùng không muốn.
“Vậy chúng ta chơi trò đoán số đi, ai thắng sẽ ngủ trên ghế sô pha.” Đường Hướng Noãn đề nghị.
Nam Diệc Sâm cau mày, đánh cược với anh?
“Tại sao người thắng phải ngủ trên ghế sô pha mà không phải là người thua?”
Đường Hướng Noãn hùng hồn giải thích: “Người bị thua chắc chắn sẽ rất đau lòng, cho nên mới cần ngủ trên giường để an ủi tâm hồn bị tổn thương.”
“…” Hình như cô nói cũng có lý, cho nên anh không còn gì để nói.
“Được, tôi phải thừa nhận cô nói hay lắm.”
Đường Hướng Noãn hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào anh: “Vậy bắt đầu nhé?”
“Nhưng tại sao tôi phải chơi đoán số với cô? Nếu không chơi thì tôi có thể tự tin % được nằm ngủ trên giường, còn nếu chơi đoán số thì tôi chỉ còn có % thôi.” Nam Diệc Sâm cân nhắc, chậm rãi nói.
“…” Đáng ghét, sao đầu anh tính toán nhanh như vậy hả?
Đường Hướng Noãn đứng trước cửa phòng, hai mắt đắm đuối nhìn vào chiếc giường rộng rãi kia, vừa nhìn đã thấy rất mềm mại, rất thoải mái… Nếu được nằm lên chắc chắn sẽ rất sung sướng!
Nam Diệc Sâm vòng tay trước ngực, anh nhìn theo hướng Đường Hướng Noãn đang chăm chú, khóe môi cong lên đùa giỡn: “Có điều thiếu gia tôi lại thích những thứ không tuân theo quy tắc, được rồi, cô ra cái gì?”
Trong nháy mắt hai con ngươi của Đường Hướng Noãn sáng rực lên, cô mừng rỡ nhìn Nam Diệc Sâm, bật thốt lên: “Kéo!”
“Được, tôi ra đấm.”
Hai người thỏa thuận xong thì bắt đầu, Nam Diệc Sâm chưa bao giờ nghĩ đến, anh thế mà lại chơi trò đoán số vô cùng ấu trĩ này với một cô gái.
“Đấm, kéo, ra!”
Đường Hướng Noãn trong nháy mắt đã thấy choáng váng, cả hai người bọn họ đều không tuân theo những gì vừa thỏa thuận, cô ra đấm còn Nam Diệc Sâm thì lại ra kéo.
“…” Khóe miệng Đường Hướng Noãn giật giật.
Cô thắng rồi…
Lần đầu tiên cô chơi thắng, nhưng mà không thể nào vui sướng được.
Cô đúng là ngu hết thuốc chữa!
“Là người thua cuộc, tôi phải đi hưởng thụ giường lớn rồi.” Nam Diệc Sâm đắc ý cong môi, thái độ vô cùng ngứa đòn.
Đường Hướng Noãn chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi đến nằm lên chiếc giường lớn, đúng là vừa nhìn đã thấy thoải mái…
Chịu thôi, tự mình đào hố, có khóc lóc cũng phải nhảy xuống.
Đường Hướng Noãn tuy thất bại nhưng vẫn ung dung đi đến ghế sô pha, may mắn cái ghế này rất lớn, người có tiền đúng là không dùng những thứ đồ tầm thường.
Một lát sau Nam Diệc Sâm lại đi ra. Anh vừa tắm xong, trên người chỉ mặc duy nhất một cái quần cộc. Anh không dè dặt chút nào, toàn bộ phía trên đều để trần, cứ ngông nghênh bước ra ngoài.
Đường Hướng Noãn đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy cánh tay của người đàn ông đang ở trần xuất hiện trước mặt, ánh mắt cô lướt nhìn người anh một lượt, thân hình này không hề thua kém bất kỳ người mẫu nam nào từng hợp tác với cô.
Nam Diệc Sâm chính là ví dụ điển hình cho mẫu người khi mặc quần áo trông có vẻ gầy nhưng cởi ra thì lại hoàn toàn trái ngược, tầm mắt của cô không tự chủ được mà dừng lại ở những múi cơ bụng rõ ràng của anh.
Nam Diệc Sâm không câu nệ cơ thể mình đang bị người khác quan sát, anh còn cố ý đến gần hơn một chút, thuận tiện cho cô nhìn ngắm.
“Lúc trước cô làm siêu mẫu, những chỗ khác còn được, riêng chỉ có ngực là hơi nhỏ nhỉ?” Nam Diệc Sâm bỗng nhiên tò mò hỏi.