Khi tia nắng mặt trời đầu tiên của sáng sớm xuyên qua kẽ hở rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, người trên giường từ từ tỉnh dậy.
Một cánh tay cô đặt trên chăn tơ tằm, mái tóc dài như tảo biển tản ra trên gối, trông đẹp đẽ nói không nên lời.
Đường Hướng Noãn chậm rãi mở mắt, đầu óc nặng nề. Cô gắng gượng chống người dậy, chăn tơ tằm trượt xuống khỏi người khiến cô cảm thấy chợt lạnh, theo bản năng cúi đầu liếc nhìn.
Một giây sau, cô suýt nữa thì thét lên, may là cô bụm miệng đúng lúc, mới không phát ra tiếng động quá lớn làm kinh động người trong phòng tắm.
Trên người cô không một mảnh vải, da thịt nõn nà còn có dấu vết của việc hoan ái.
Đường Hướng Noãn cố gắng để bản thân trấn tĩnh lại, nỗ lực hồi tưởng hòng nhớ ra đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng nhớ ra chút nào, trái lại đau đớn trên cơ thể nói cho cô biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Chết tiệt, với tính cách của mình thì tối hôm qua chắc chắn là cô đã cưỡng bức người ta rồi!
Tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm nói rõ người kia còn chưa đi, Đường Hướng Noãn lập tức căng thẳng.
Cô nhanh chóng mặc quần áo, nhưng có làm thế nào cũng không tìm thấy quần chíp, cuối cùng cô đành phải từ bỏ.
Hai phút sau, Đường Hướng Noãn một tay cầm túi xách, tay kia thì xách giày cao gót, nhanh chóng chạy ra ngoài với mái tóc rối bù như tổ quạ.
Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, Đường Hướng Noãn vừa tắm rửa xong lập tức chạy tới mở cửa.
"Nhận được cuộc gọi của cậu, mình lập tức tới đây. Thế nào? Cảm giác phá trinh có phải sướng lắm không?" Cô bạn xấu Lý Hạ Mộng vừa bước vào đã bắt đầu dò hỏi.
"Sướng... Cái khỉ ấy!" Đường Hướng Noãn nằm vật xuống ghế sô pha, cảm giác toàn thân như bị xe con nghiền ép qua vậy. Lúc tắm, cô "thưởng thức" thật kỹ cơ thể mình trước gương, sau cùng rút ra được kết luận, tình hình chiến đấu tối hôm qua ắt hẳn rất kịch liệt!
Lý Hạ Mộng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, Đường Hướng Noãn bị cô làm cho có chút không được tự nhiên: "Cậu làm gì thế!"
Lý Hạ Mộng chậc chậc lắc đầu: "Con gái được ái tình tưới tắm quả nhiên khác hẳn."
"..." Đường Hướng Noãn suýt nữa thì văng tục! Cô đúng là bất cẩn trong việc kết bạn mà, khi biết bạn tốt gặp phải loại chuyện này, không phải đều là an ủi hay sao?
"Được rồi được rồi, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Làm sao cậu lại uống say như thế chứ." Lý Hạ Mộng rốt cuộc trở lại trạng thái đứng đắn, chọc chọc Đường Hướng Noãn đang giả chết bên cạnh.
"Ngày hôm qua mình định cùng Phương Thần đi đăng ký kết hôn, nào ngờ..." Đường Hướng Noãn trực tiếp đưa điện thoại sang. Cô cảm thấy thứ này nhìn trực tiếp thì có vẻ tốt hơn.
Lý Hạ Mộng chỉ liếc nhìn thôi mà cả khuôn mặt đã nhăn lại, cô ấy giật lấy điện thoại, xem một lúc mới lên tiếng: "Vóc dáng của Phương Thần cũng không tệ đấy, chắc chắn có đi tập tành rồi."
Khóe miệng Đường Hướng Noãn giật giật, cô trực tiếp giơ chân đá cho cô bạn một cái.
Bạn tồi!
Lý Hạ Mộng nhanh chóng né tránh, cợt nhả: "Được rồi được rồi, không khí đang căng thẳng thế này, mình chỉ đùa chút cho nhẹ nhàng hơn thôi mà."
"Mình đã sớm bảo con bé trợ lý này của cậu không đáng tin rồi, cậu lại không nghe cơ, lúc này thì bị thiệt hại lớn chưa? Cậu hai nhà họ Phương cứ thế bị cô ta câu đi mất rồi!" Lý Hạ Mộng liếc nhìn cô, vẻ mặt hiện rõ sự hận rèn sắt không thành thép.
Vân Đóa đi theo Đường Hướng Noãn cũng được vài năm. Nhớ năm đó Đường Hướng Noãn cứu cô ta ở vũ trường thì cô ta vẫn chỉ là một con nhóc nông thôn không biết gì cả.
Mấy năm theo Đường Hướng Noãn, cô ta lột xác rất nhiều, thưởng thức cũng tăng lên không ít.