Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

chương 234: quyễn 5 : ngũ liên thổ lộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Ngũ Liên không đến tìm Uất Noãn Tâm, mà cô cũng không chủ động tìm anh, hai người cũng không chạm mặt nhau. Không biết có phải thời gian làm việc và nghỉ ngơi trái ngược nhau, anh ban ngày ở nhà tối thì ra ngoài, hay là….. anh không hề trở về nhà lần nào.

Lúc đầu, Uất Noãn Tâm không thấy quen, mỗi lần đi qua cửa nhà anh, đều muốn nhấn chuông. Nhưng nghĩ đến thái độ và hành động của anh, lại chùn bước. Rồi từ từ cũng quen dần. Thời gian bình thản trôi như nước chảy, cứ như vậy hơn nửa tháng trôi qua.

Hôm nay vừa hay lại là cuối tuần, được nghỉ ở nhà, đang định xem phim, thì đột nhiên Trần Nhiên gọi đến. Giọng nói của cô ấy nghe bất an và không yên, ấp a ấp úng một lúc, mới nói được một câu hoàn chỉnh. “Noãn Tâm, cô, cô theo tôi đến bệnh viện được không?”

Uất Noãn Tâm vội gọi taxi đi qua đó, hai người đứng ở trước bệnh viện phụ sản. Lúc đầu cô cứ nghĩ cô ấy bị mắc bệnh phụ khoa gì đó, khó có thể mở miệng, ai ngờ Trần Nhiên dừng bước ở phòng phẫu thuật. Một hồi lâu cô mới bình tỉnh lại. “Cô chắc chắn là chỗ này chứ?”

“Ừ!” Trần Nhiên cúi đầu, cả người run rẩy. “Cô có thể giúp tôi điền vào bản khai được không? Tôi sợ!”

“Không phải cô không có bạn trai sao?”

“….Ừ!”

“Vậy cha của đức bé biết không?”

Cô ấy cắn đôi môi trắng bệch. “Biết! Anh ấy cho tôi một số tiền, bảo tôi bỏ đứa bé!”

Uất Noãn Tâm liền tức giận. “Anh ta không biết phá thai có hại rất lớn với phụ nữ sao? Đồ khốn, tôi đưa cô đi nói rõ với anh ta.”

“Không được…. Cô không thể đi….” Trần Nhiên dùng sức giãy giụa. “Noãn Tâm, tôi cầu xin cô đó…. Đứa bé này, thực sự không thể giữ lại. Nếu như tôi có cách khác, cũng sẽ không chọn cách này. Cô là người bạn tốt nhất của tôi, xin cô tôn trọng tôi, có được không?”

Cô ấy cầu xin, chỉ thiếu chút quỳ xuống trước mặt mình, Uất Noãn Tâm hết cách. Dù sao, cô cũng không có quyền can thiệp vào quyết định của người khác. Đành phải giúp cô ấy điền bản khai, đưa cô ấy vào phòng phẫu thuật.

Bên trong thỉnh thoảng vọng ra tiếng rên rỉ đau khổ của Trần Nhiên, tim của Uất Noãn Tâm cũng đau. Người đàn ông kia thực sự quá đê tiện quá vô trách nhiệm, nếu để cô biết là ai, cô nhất định sẽ cho anh ta hai bạt tai, sau đó đá cho anh ta một đá để anh ta tuyệt tử tuyệt tôn, dù sao anh ta cũng không cần có con mà!

Không bao lâu, Trần Nhiên vịnh tường đi ra, sắc mặt trắng bệch, dáng người mỏng manh giống như tấm giấy, không thấy được vẻ mặt phấn chấn của mọi ngày.

Bác sĩ tháo bao tay ra, hờ hững quăng cho cô ấy một bịch thuốc giảm đau. “Mỗi ngày ba lần, nằm vài ngày sẽ khỏi thôi.”

Uất Noãn Tâm đỡ Trần Nhiên, rất khó chịu với thái độ hờ hững của bác sĩ. Ở đây giống như địa ngục lạnh lẽo, cả đời này cô cũng không đặt chân đến nữa.

Xin nghỉ phép hai ngày để chăm sóc Trần Nhiên, trò chuyện với cô ấy. Tâm trạng của cô ấy mới ổn định, cơ thể cũng khỏe lại nhiều. Nhưng đêm nay, cô ấy đột nhiên suy sụp bật khóc lớn. “Noãn Tâm, thực sự rất đau….. rất đau…. tôi cứ như vậy tàn nhẫn vứt bỏ đứa con của mình… đứa con đầu lòng đó….”

Uất Noãn Tâm ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi. “Không sao rồi, tất cả đã qua rồi…. không sao rồi….”

Trần Nhiên khóc giống như một đứa trẻ, nước mắt rưng rưng nhìn cô. “Cô không muốn biết, cha của đứa bé là ai sao? Cô…. cô cũng biết anh ấy….”

Trái tim chợt co rút lại, Uất Noãn Tâm không hiểu sao lại khó thở, không muốn nghĩ đến người kia.

Nhưng khi Trần Nhiên thốt ra cái tên, xác định được sự nghi ngờ của cô. Trong đầu giống như bị người ta ném vào một quả bom, tiếng nổ “ầm ầm”, não văng khắp nơi, ngừng suy nghĩ….

…………

Nửa đêm, chuông cửa nhà Ngũ Liên bị nhấn điên cuồng.

Anh đi mở cửa bằng cặp mắt buồn ngủ, lập tức bị một người xông vào dùng túi da đánh tới tấp.

“Ngũ Liên, anh cái đồ khốn nạn, khốn khiếp, anh không phải người mà!”

“Chết tiệt! Nửa đêm nửa hôm em còn quậy gì hả.” Ngũ Liên một tay bắt lấy tay của Uất Noãn Tâm, dùng sức đẩy ra sau. “Em điên hả?”

Uất Noãn Tâm giận dữ, thô bạo. “Anh chết tiệt không bằng cả cầm thú!”

“Tôi chết tiệt sao không bằng cầm thú hả?”

“Tại sao anh phải chọc ghẹo Trần Nhiên chứ? Cô ấy mang thai con của anh, anh sao có thể nhẫn tâm bắt cô ấy bỏ, anh có còn là người không hả?”

“Tôi còn tưởng chuyện gì, nửa đêm nửa hôm tức giận đến vậy. ” Vẻ mặt Ngũ Liên như không có chuyện gì, hỏi ngược lại. “Không bỏ thì sao đây? Không lẽ sinh nó ra? Nếu như có người mang thai con tôi, bắt phải giữ lại, con của tôi giờ cũng học cấp hai rồi.”

“Anh còn mặt mũi để cười sao? Anh đê tiện vô sỉ mà!”

“Tôi vô sỉ sao? Làm ơn đi, là cô ta tự dâng mình đến cửa, tôi chẳng qua chỉ thỏa mãn ước muốn của cô ta thôi, cô ta nên cảm kích tôi mới đúng.” Ngũ Liên lười nhác đi đến quầy bar, đổ một ly rượu, còn có tâm trạng thưởng thức. “Về chuyện mang thai kia, đó thực sự là chuyện ngoài ý muốn. Đêm đó tôi say rượu, quên mang đồ bảo hộ. Nhưng mà, tôi đã cho cô ta một khoản tiền rồi, đủ để cô ta dưỡng bệnh.”

“Tiền thì có thể giải quyết xong chuyện sao?” Uất Noãn Tâm tức đến nỗi cả người lạnh run, tay chân cũng lạnh băng. “Anh nói đúng, tôi nhìn lầm anh rồi, anh là đồ cầm thú máu lạnh vô tình, anh vốn không đáng để tôi xem anh là bạn.”

Ánh mắt của Ngũ Liên hơi thắt lại, có một sự đau lòng, nhưng vẫn giả vờ không quan tâm, càng nói càng lưu manh. “Tôi hình như chưa từng nói qua tôi đáng để làm bạn của em…. tôi chính là đồ cầm thú, giờ em mới biết sao?”

“Anh….” So với những chuyện anh đã làm, thái độ của anh càng làm cho Uất Noãn Tâm đau lòng, thất vọng. “Tại sao anh lại trở nên như vậy chứ? Ngũ Liên mà tôi quen không phải như thế này… Tại sao hả?”

“Ha, Tại sao ư? Em thực sự muốn biết sao?” Trong chốc lát nụ cười bất cần đời của anh vụt tắt, nheo hai mắt lại, như một con sói nguy hiểm, từng bước từng bước dồn cô đến chân tường. Nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng như mũi nhọn, nói ra từng chữ từng câu. “Em nghe cho kĩ, tôi trở nên như vậy, tất cả đều do em.”

“Tôi chết tiệt, tôi yêu em!”

Một quả bom nặng ký lại lần nữa nổ vang giữa hai người.

Uất Noãn Tâm hoảng hốt nhìn Ngũ Liên, dường như cả thế giới đều sụp đổ trong nháy mắt.

Cô bất ngờ, hoàn toàn không ngờ đến.

“Nghe rõ rồi chứ? Đây chính là đáp án em muốn nghe đó!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio