Ngũ Liên ở bên cạnh nhìn Uất Noãn Tâm khóc rất lâu rất lâu, mới yếu ớt cất tiếng: “Mặt của tôi rất đau đó, không bôi thuốc, có thể để lại sẹo đấy. Bằng không, em cứ khóc đi, tôi bôi xong thuốc lại ở bên cạnh nhìn em khóc được không?”
Cô biết rõ anh không muốn khiến cô đau lòng, cố ý chọc ghẹo cô, hít mũi, vịn tường đứng dậy. “Để tôi giúp anh!”
“Không khóc nữa à?”
Hai đôi mắt của cô đỏ lên như hai con thỏ, bĩu môi: “Có gì đáng để khóc chứ?”
“Tôi đã nói mà, có gì đáng để khóc chứ. Chuyện cũng đã xảy ra, phải tìm cách giải quyết, ngồi khóc lóc có ích gì! Được rồi, đi thôi, tôi vì em mới bị thương, em phải chịu trách nhiệm tới cùng đó.”
“Biết rồi!”
Uất Noãn Tâm giúp Ngũ Liên bôi thuốc xong, ngồi ngẩn người ở bên cửa sổ. Anh quăng cho cô một lon bia. “Tâm trạng không tốt thì uống đi!”
“Uống nữa sao? Anh không có cách nào khác để an ủi sao?”
“Có, nhưng vô dụng với em.”
“Là gì?”
“Lên giường!” Anh dửng dưng thốt ra hai chữ đó. “Bình thường thấy phụ nữ khóc, tôi sẽ ném cô ta lên giường, làm xong thì hết chuyện, em muốn thử không?”
“Làm như vậy tôi càng khóc thê thảm hơn!”
“Xế! Em còn chưa thử qua, làm sao biết chứ? Công phu trên giường của bổn thiếu, nổi tiếng ra ngoài nước, đảm bảo em sẽ hài lòng. Nói không chừng sau khi em thử xong, sẽ phát hiện Nam Cung Nghiêu quá yếu…” Anh nở nụ cười cực kỳ gian ác, một mặt là do khuôn mặt gian ác đó vốn đã mang dáng vẻ gian tà, một mặt khác là đang cố tỏ ra mập mờ. Mặt mũi bị bầm dập, nhưng vẫn còn rất hấp dẫn người khác.
“Cám ơn nha, anh vẫn nên tiết kiệm ‘tinh’ lực đi!”
“Quỷ nhát gan!” Ngũ Liên khinh thường. “Đúng rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy em tức giận đến vậy, anh ta lại chọc ghẹo em gì hả? Mặc dù anh chuyện xấu có thừa, trước giờ chưa làm được gì hay ho, nhưng cũng chưa từng thấy em tức giận đến vậy.”
“Anh ấy lừa tôi. Vũ Nhi, vốn không phải em gái anh ấy. Anh đã sớm nhận ra rồi, phải không?” Cô cười khổ. “Chỉ có tôi là ngốc nghếch, rõ ràng biết rõ có gì đó không đúng, nhưng vẫn muốn tin tưởng anh ấy.”
Ngũ Liên không lên tiếng. Xem ra, lại là trò quỷ kế của người đàn bà Nam Cung Vũ Nhi kia. Sánh với nhền nhện độc, cô ta còn lợi hại hơn nhiều so với anh tưởng tượng.
“Nếu phiền phức như vậy, không bằng ly hôn đi, một lần giải quyết gọn ghẽ. Hôm nay hai người ly hôn, tôi cũng không cần dọn đi nữa, sau đó tôi dắt em đi công chứng.”
“Chuyện không đơn giản như những gì anh nghĩ đâu.”
“Có thể phức tạp hơn sao? Chẳng qua do em luyến tiếc, không đành lòng hạ quyết tâm thôi.”
Uất Noãn Tâm bị anh đánh trúng chỗ hiểm, không khỏi vì mình cảm thấy bi ai, lắc đầu. “Thôi đi, không nói về anh ấy nữa, phiền phức! Thực xin lỗi, lại liên lụy làm anh bị đánh, còn phải an ủi tôi. Anh đối xữ với tôi quá tốt, tôi lại……. xin lỗi!”
“Tôi biết, em làm như vậy, để tránh tổn thương tôi. Nhưng không nhìn thấy em, tôi càng khó chịu, em cứ xem tôi là thằng ngốc đi!” Anh tự cười nhạo mình. “Nếu em thực sự cảm thấy có lỗi với tôi, thì hãy thu lại ‘thẻ người tốt’ đi.Tôi không muốn nhận, cũng không có tự cách…… Tôi không hề tốt như em đã nghĩ, tôi cũng rất ích kỷ.” Cô toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, anh lại…….
Lúc này, di động đổ chuông. Ngũ Liên nhìn lướt qua là cuộc gọi của Nam Cung Vũ Nhi, nên quay về phòng để nhận.
“Hai người tiến tới bước nào rồi? Cô ta có cảm động đến mức lấy thân để đền đáp không? Lại cho anh thêm cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, còn không cảm ơn tôi sao?”
“Cho nên, mấy tên lưu manh tối hôm qua, cũng do cô phái đến sao?” Đây là nguyên nhân cô ta nhắn tin kêu anh đến ngọn hải đăng ‘tản bộ’ sao?
Ngũ Liên lành lùng nghiến răng. “Tôi đã cảnh cáo cô, nếu như cô dám tổn thương Uất Noãn Tâm, tôi sẽ không tha cho cô!”
“Cô ta không phải không bị thương sao? Tôi chỉ phái người hù dọa cô ta thôi mà, như vậy mới có thể để anh làm anh hùng chứ. Nắm chắt cơ hội này, để cho lòng cô ta dựa dẫm vào anh, tôi cũng có sự sắp xếp của tôi. Cứ vậy đi, không cần quá cảm ơn tôi!”
Cô ta ngắt điện thoại.
“Shit!” Ngũ Liên mắng chửi. Anh hối hận khi mình đã hợp tác với cô ta. Người đàn bà điên này, ai biết được cô ta sẽ giở trò gì!
…………
Nam Cung Nghiêu không đến công ty, vừa về đến nhà, đi thẳng vào phòng của Nam Cung Vũ Nhi, quăng điện thoại trước mặt cô ta. “Tại sao lại có những tấm ảnh này hả?”
“Tôi qua em chụp chơi, thấy cũng không tệ, nên dùng làm hình nền, sao vậy?”
“Chụp chơi sao?” Nam Cung Nghiêu kìm chế không nổi giận. “Em cố ý có có phải không?”
“Cố ý sao? Anh có ý gì? Em cố ý cho ai xem hả?”
“Uất Noãn Tâm.” Vài chữ được thốt ra từ kẽ răng.
Nam Cung Vũ Nhi xanh mặt trong chốc lát, giả vờ kinh ngạc. “Anh đang nói, Noãn Tâm nhìn thấy rồi sao? Nhưng, nhưng cô ấy sao lại cầm điện thoại của anh chứ?”
Nam Cung Nghiêu tức tối ngồi xuống, hai tay siết chặt lại, ngón tay vang lên tiếng ‘rắc rắc’.
“Xin lỗi, em không biết, em không cố ý…….. em sẽ giải thích với cô ấy……”
Cô ta làm bộ gọi điện thoại, bị Nam Cung Nghiêu giữ lại. “Cô ấy đang rất tức giận, có giải thích thế nào cũng vô dụng, hai ngày nữa hẳn nói đi!”
“Vậy…….. cô ấy biết chuyện chúng ta không phải anh em sao?”
“Ừ!”
“Thực ra……… đây có lẽ cũng là một chuyện tốt, anh cứ lừa gạt cô ấy, chỉ càng làm cho cô ấy tổn thương nặng nề. Nhưng em biết rõ, không phải bằng cách này. Xin lỗi, em thực sự, thực sự không ngờ đến…… anh biết đó, em không phải là người con gái thích mưu mô, anh tin em vô tội có phải không?”
Ánh mắt của cô ta rất chân thành, ngây thơ như chú nai, đánh tan sự hoài nghi của Nam Cung Nghiêu. Anh chỉ thở dài. “Anh tin em! Chuyện này cũng không thể trách em, là anh đã gạt cô ấy. Đều là lỗi của anh!”
Nam Cung Vũ Nhi nắm lấy tay của anh. “Anh không cần tự trách mình, cô ấy vốn là người đến sau, cho nên cô ấy không có quyền tức giận về quá khứ của chúng ta. Nếu như cô ấy yêu anh, thì nên tin tưởng anh vô điều kiện, mà không phải vì lời nói dối có thiện ý của anh mà giận cá chém thớt với anh. Nếu như ngay cả quá khứ của anh cũng không thể khoan nhượng được, vậy thì cô ấy không có tự cách yêu anh!”
“Anh không biết, rất rối bời, em ra ngoài trước đi, anh muốn mình bình tĩnh một chút!”