Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

chương 284: quyễn 6 : ly hôn – p1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Ngũ Chấn Quốc đột quỵ, Uất Noãn Tâm đều ăn ngủ trong viện an dưỡng, Uất Thiên Hạo vẫn luôn do Lâm Mạt chăm sóc. Tối hôm nay cuối cùng cũng có thể ôm bé Thiên về giường nhà mình ngủ rồi, cảm thấy đã quá lâu rồi không an tâm như vậy. Khoảng thời gian nay, có quá nhiều chuyện xảy ra, quá mệt mỏi, tinh thần luôn căng thẳng. Cho đến tối nay, mới coi là được thả lỏng.

Trải qua chuyện này, cô cũng hiểu ra, công việc chỉ là thứ yếu, chăm sóc bé Thiên thật tốt, mới là hàng đầu.

Bé Thiên ôm Uất Noãn Tâm, làm nũng. “Ma ma cuối cùng cũng trở lại, thật hạnh phúc……………..rất nhớ ma ma đó………….”

“Ma ma cũng rất nhớ bé Thiên.”

“Chúng ta sau này sẽ không rời xa nhau nữa, có được không?”

“Ừ! Ma ma hứa với con, sẽ không bỏ rơi bé Thiên nữa.”

“Ông tư lệnh có phải đã đồng ý để ma ma và chú Liên lấy nhau không?”

“Ừ!”

Bé Thiên nhíu mày. “Ma ma sẽ gả cho chú Liên sao?”

“Sẽ đó! Sao nào? Bé Thiên có vui mừng cho ma ma sao?”

“Khôg phải vậy! Vậy pa pa phải làm sao? Pa pa cũng rất yêu ma ma mà!”

Trong mắt Uất Noãn Tâm lướt qua một sự lo lắng, nhưng rất nhanh nói với chính mình, đó không phải vấn đề cô cần phải suy nghĩ. Anh đã có gia đình của chính mình rồi, bọn họ không quấy nhiễu nhau mới là điều tốt nhất.

“Có những người yêu thương nhau không có nghĩa là có thể ở bên nhau, thích hợp, mới là điều quan trọng nhất. Sau này lớn lên bé Thiên sẽ hiểu rõ thôi.”

“Vâng……..” Thằng bé có chút thất vọng. “Nhưng bé Thiên rất thích pa pa đó!”

“Chú Liên trở làm một người pa pa tốt hơn.”

“Nhưng bé Thiên không phải con ruột của chú, sau này ma ma và chú Liên có con của mình, chú Liên có………….không thích bé Thiên nữa không?” Cậu rất lo lắng nha, gương mặt bé nhỏ xinh xắn xụ xuống

“Đương nhiên không rồi, chú Liên đối xữ rất tốt với bé Thiên, không phải sao?”

“Vâng!” Uất Thiên Hạo nói với mình, hạnh phúc của ma ma mới là điều quan trọng, cậu phải vui mừng cho ma ma mới đúng, không thể nói những lời không nên nói. Lập tức nở nụ cười ngọt ngào. “Mặc dù bé Thiên thích pa pa, nhưng lại thích ma ma nhất, cũng thích chú Liên. Chúc mừng ma ma và chúc Liên, bé Thiên có thể làm hoa đồng nha!”

“Bé Thiên ngoan!” Uất Noãn Tâm biết, thực ra trong lòng bé Thiên không vui vẻ lắm, chỉ vì không muốn cô buồn rầu. Nhưng cô cũng có cái bất đắc dĩ của cô, bé Thiên bây giờ vẫn chưa thể hiểu được. Những điều cô làm, không phải chỉ vì mình, mà còn vì tương lai muốn bé Thiên có một gia đình thật hạnh phúc.

Điều này, Nam Cung Nghiêu không cho được, Ngũ Liên lại có thể cho cô lòng tin tưởng tuyệt đối.

Sau này lớn lên bé Thiên sẽ hiểu, đây chính là quyết định chính xác nhất của cô.

Chỉ là, mặc dù lần này ôm mục đích kết hôn với Ngũ Liên quay về, nhưng đợi đến khi này đó đến thật mới biết được điều này có ý nghĩa gì.

Chính mình có thực sự đã chuẩn bị tốt cho cuộc tái hôn này chưa?

Lần thứ hai kết hôn, sẽ hạnh phúc sao?

Lấy một người phụ nữ đã kết hôn còn có con, người ngoài sẽ đối xữ với Ngũ gia như thế nào?

Có quá nhiều quá nhiều vấn đề.

Như thủy triều đột nhiên tràn đến, làm cô không biết phải làm sao. Dứt khoát không nghĩ đến nữa, chỉ làm mình thêm ngột ngạt. Vấn đề có lớn hơn, chỉ cần giải quyết từng chuyện một, đều có thể xong hết.

Điều quan trọng trước mắt, là làm cho Nam Cung Nghiêu ký vào đơn ly hôn.

Với sự hiểu biết của cô về anh, không phải có một chút hy vọng, mà là hoàn toàn không có! Đây là vụ khó đánh nhất đây!

Còn cô, nhất định phải thắng.

………….

Ngày hôm sau, Uất Noãn Tâm gọi điện thoại cho Nam Cung Nghiêu. Nắm chặt di động trong lòng bànn đổ toàn mồ hôi, vừa kết nối, căng thẳng đến nỗi có chút run rẩy. “Anh đang bận sao?”

“Vẫn ổn!” Anh có chút vừa mừng vừa lo. “Sao em lại muốn gọi điện thoại cho anh?”

“Hôm nay……………anh rãnh không?”

“Hôm nay công ty có rất nhiều việc, sau tám giờ, anh đến tìm em?”

“Không cần đâu, bây giờ tôi đến công ty anh.”

Uất Noãn Tâm đón xe đến đó, đi lên văn phòng tổng tài. “Tôi đến rồi, có quấy rầy anh không?”

“Đương nhiên không rồi.” Nam Cung Nghiêu ngẩng đầu nở nụ cười với cô, lộ ra hàm răng trắng sạch. Nụ cười của anh giống một đứa trẻ ngây thơ, những điều vốn dĩ đã khó nói ra miệng, bây giờ như nghẹn trọng cổ họng, rất khó chịu.

“Công việc anh đã giải quyết được một ít rồi, em đợi anh họp xong, cùng nhau đi ăn cơm, em muốn ăn gì?”

“Không cần đâu, tôi sẽ nói nhanh thôi!”

Nếu như…………..anh đồng ý………….chỉ là chuyện ký tên thôi.

Nếu như không đồng ý, sẽ dẫn đến dây dưa không dứt.

Hy vọng là vế trước.

Uất Noãn Tâm nắm chặt tay lại, lấy hết can đảm. Từ trong túi lấy ra một bộ hồ sơ, đưa đến trước mặt anh.

“Đây là gì?” Nam Cung Nghiêu liếc qua đại, nhưng bốn chữ “Đơn xin ly hôn” đập vào mắt giống như một tia sét chạy qua, làm cho anh đột nhiên sững người lại.

Không thể tin được, tức giận, đau lòng, vô số cảm xúc va chạm trong mắt anh, tầm mắt giống như bị đóng băng lại, từng biến đối một, đều dừng ở trên khuôn mặt lúng túng của cô.

Đôi môi cứng rắng mở ra, từng chữ từng câu, lạnh lùng hỏi: “Điều này có ý gì hả?”

Ánh mắt của anh quá đáng sợ, trong lòng Uất Noãn Tâm rất hoảng sợ, hai chân ở dưới bàn run rẩy không ngừng, nhưng cô không thể lùi bước, trụ chặt hai chân, mở to mắt nhìn anh, giả vờ bình tĩnh trả lời anh. “Tôi muốn ly hôn!”

“Sao nào? Ngũ Chấn Quốc khỏe rồi sao? Đồng ý chấp nhận em sao?” Nam Cung Nghiêu cười giễu. “Em ngay cả một lão già cũng có thể giải quyết được, xem ra anh quá xem thường em rồi.”

Uất Noãn Tâm không thèm để ý những lời châm chọc của anh, nói lại thêm một lần nữa. “Ly hôn đi!;

“Đây là mục đích hôn may em tìm anh sao?” Nam Cung Nghiêu thất vọng, tức giận, hận không thể xốc nguyên cái bàn lên.

Hôm nay coi như cũng đã nếm được mùi vị giao trái tim cho một người, lại bị cô vứt bỏ sang một bên, tàn nhẫn giày xéo lên có bao nhiêu đau khổ, bao nhiên nhục nhã….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio