Thấy tình hình căng thẳng , tôi không quan tâm tới tính mạng có gặp nguy hiểm hay không , trực tiếp lao ra đứng giữa hai khẩu súng . Kỳ thấy vậy quát tôi :
- Em điên sao ? Tránh ra ! Đây không phải chuyện của em , như thế sẽ mất mạng đấy !
- Anh mới điên đó ! Tự dưng không đâu rút súng ra làm gì ? Anh tưởng mình làm như thế thì là anh hùng chắc ! ( Quay ra Thiên ) . Còn anh nữa , chơi súng là rất nguy hiểm , anh không biết sao ? Hai người không có óc à ? Nói rõ trận đấu này chỉ phân thắng bại thôi mà ! _ Tôi nói , Thiên nhíu mày :
- Tránh ra ! Nếu không tôi giết cả cô nữa đó ! Cô còn trẻ , chẳng lẽ lại muốn chết dưới khẩu súng này !
- Ai cần anh lo ! Cho dù đây không phải Kỳ tôi vẫn sẽ cứu vì đó là một sinh mạng vô tội đó ! Mà anh muốn giết tôi sao ? Cứ việc , tôi nhất định sẽ không cho anh làm bừa !
[ Thiên ngạc nhiên tột độ , cô ta không sợ sao ? Hắn cũng không ngờ có ngày được chứng kiến tận mắt một đứa trẻ con dũng cảm và ma lanh như cô . Bây giờ hắn mới nhận thấy cô đúng là rất thú vị , chưa có ai dám đùa bỡn hắn như vậy mà cô lại dám , đúng là ăn gan hùm mật gấu mà ! Nhưng hắn còn chưa chơi đủ với cô , làm sao dễ dàng giết cô như vậy ! ]
- Mày dám động vào cô ấy , tao nhất định không tha cho mày ! _ Kỳ gằn giọng
- Được ! Tao sẽ không động đến cô ta . Huy , dẫn cô ta đi ! _ Thiên sai Huy . Huy đến gần tôi , tôi kiên quyết - Anh dám , tôi " cắt " !
- Nhanh lên ! _ Kỳ giục . Thế là tôi được HUy kéo ra , tôi dùng dằng phản kháng , bỗng nhiên tôi bị vấp ngã và " AAAAAAAAA ... ! Đoàng - đoàng ! " hai tiếng súng nổ ra cùng lúc với tiếng kêu của tôi . Tôi sợ hãi ôm chặt đầu , khóc thét , Huy thì đã sớm chạy đi đâu mất , cảnh tượng rất hỗn loạn . Một lát ổn định được , tôi ngẩng mặt lên , thấy Kỳ nằm sõng soài trên mặt đất , trên cánh tay đã chảy bề bết máu , ướt đẫm sàn nhà . Tôi hoảng loạn chạy đến , lay lay người Kỳ , nói :
- Anh không sao chứ ? Đừng có sao nha ! _ Lúc này đây tôi bỗng cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết . Quay lại thấy tên Thiên đáng ghét cũng đang nằm đó nhưng có vẻ tỉnh táo hơn , tôi bực mình chạy sang , dùng sức đá hắn , chửi :
- Anh đi chết đi ! Dám bắn bị thương người khác , cái đồ độc ác ! Bla ... bla ...
[ Thiên đâu đớn nhưng vẫn cố nhịn để không phát ra tiếng . Hắn thấy cô đúng là buồn cười thật , dù sao hắn cũng đang bị thương cơ mà , sao quan tâm mỗi Kỳ xong lại còn nói hắn độc ác . Hắn nghĩ cô độc ác mới đúng , hành hạ người bị thương còn chưa đủ hay sao , lại còn mắng người rất thậm tệ . Mà rõ ràng người bị thương nặng hơn là hắn , sao cô không chút quan tâm cơ chứ ? Bất công , quá bất công a ! Hắn bắn Kỳ có mỗi phát trúng tay còn Kỳ bắn hắn trúng bả vai , gần tim , chỉ cần lệch vài xăng - ti - mét nữa thì mất mạng . Sao ông trời không công bằng như thế chứ ? ] . Huy chạy đến kéo tôi , ngăn cản , tôi xô ngã hắn , tiếp tục dùng sức đá tới tấp vào người Thiên . Bỗng nhiên Kỳ lên tiếng :
- Nguyệt ! ... Đừng đánh nữa ! ... Anh không sao , chúng ta mau đi thôi , dời khỏi đây ! ... _ Tôi chạy lại , bịt tay vào vết máu , lo lắng nói
- Ừ , máu anh chảy nhiều lắm ! Đi thôi ! Nam , Vũ , giúp tôi khiêng anh ấy ra xe với !
- Dạ , chị hai ! _ Hai tên nâng Kỳ lên rồi đỡ ra xe . Trước khi đi , tôi quay mặt lại , cảnh cáo Huy cùng Thiên - Chờ xong vụ này xem tôi tính xổ với mấy người như thế nào ?
Tôi định đưa Kỳ đến bệnh viện để lấy viên đạn ra nhưng hắn lại một mực muốn về căn cứ , tôi đành hết cách . Vào trong đó , vẫn là do tên Nam và Vũ thực hiện nhiệm vụ lấy đạn cho Kỳ . Trông hai người họ còn trẻ mà làm rất thành thục , đúng là không phải hạng thường đâu . Tôi đứng ở bên chăm chú nhìn , quá trình lấy đạn trông rất đáng sợ , nhìn có vẻ rất đau nhưng hiển nhiên không thấy Kỳ kêu một tiếng nào . Sau khi xong , tôi lại gần , trèo lên giường , lắc lắc người hắn , mà sao hắn vẫn bất động . Tôi lo sợ hoảng loạn , lay mạnh hơn , Vũ nhắc nhở :
- Bang chủ không sao đâu , chị hai yên tâm ! Đừng lay mạnh như vậy , vết thương sẽ bị rách và dễ nhiễm trùng lắm
- Sao anh ấy không cử động ! _ Tôi ngây ngô hỏi
- Do anh ấy mệt quá , dưới sự tác động của thuốc mê nên anh ấy ngủ rồi . Chị hai , đi thôi ! Để cho anh ấy nghỉ ngơi , chị cũng sang phòng bên nghỉ ngơi đi ! _ Vũ khuyên
- Cảm ơn anh ! À , lần sau không cần phải gọi tôi bằng chị hai đâu , tôi nhỏ tuổi hơn các anh mà ! Gọi tôi Tiểu Nguyệt là được rồi !
- Như thế sao được chứ ? Bang chủ sẽ mắng tụi tôi ? ... _ Nam nói , tôi cười vui vẻ - Không cần bàn cãi nữa , để tôi nói với anh ấy cho . Còn bây giờ giúp tôi chăm sóc anh ấy nhé , tôi đi nghỉ một lát _ Tôi nói rồi chuồn lẹ
( Xong chap )