Phóng viên lại xôn xao một lần nữa.
Nhanh chóng bước lên đặt câu hỏi.
"Vậy là sao? Không phải Lục Tổng là người công khai bản hợp đồng hôn nhân? Anh không hề biết trước điều này của ngày hôm đó sao? "
“Không…! Đó là ngoài dự tín của tôi” Lục Diệp Bằng không nhanh không chậm thẳng thừng đáp.
Nét mặt anh chợt tối, nhìn Dương Tiểu Vy khẽ ra lệnh.
“Nói… Cô hãy nói là ai đã đưa cho cô bản hợp đồng hôn nhân đó? Tôi biết cô không bao giờ biết tôi và cô ấy cưới nhau vì hợp đồng hôn nhân” Anh cố ý hâm dọa “Nếu cô không muốn nói cũng không sao… Vì chứng cứ ai vào phòng của tôi cũng đã ghi lại… Tôi chỉ việc phát lên thì mọi người sẽ biết ngay”.
Dương Tiểu Vy sững người.
Nét mặt như đóng băng lại.
Cô nghĩ nếu mình cứ tiếp tục che giấu thì cô chắc chắn sẽ là người lãnh không thể ôm lấy hết một mình được.
Hít một hơi thật sâu,cô không suy nghĩ gì hết liền nói lớn.
" Là… Mẹ của… "
“Dương Tiểu Vy có làm thì có nhận đừng liên lụy đến người khác”.Lúc này,Lâm Hoa tự nhiên đột ngột bật lên tiếng nói hết sức cảnh cáo cắt ngang lời nói của Dương Tiểu Vy.
Lục Diệp Phong ngẩn người, không chỉ mình ông mà còn có mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn phu nhân của Chủ Tịch Lục từ nãy giờ đang im lặng, thì bất ngờ vào thời điểm này lại bất ngờ lên tiếng.
Khiến nhiều người càng đặt thêm nhiều nghi vấn.
Lục Diệp Bằng bật cười lớn,vỗ tay một cách hứng khởi.
Anh nhìn mẹ mình khẽ lắc đầu tỏ vẻ ra sự chán nản.
"Vậy người có làm,tại sao không dám nhận hả mẹ…? Con đã thấy ai đã vào phòng con và lấy đi bản hợp đồng rồi… Mẹ có cần con mở đoạn phim ấy lên không? "
Lâm Hoa nghe xong càng thêm run rẩy, bà không suy nghĩ liền nhào đến trước mặt Lục Diệp Bằng, khẽ thì thầm cầu xin anh.
“Con… Con đừng mà…! Mẹ là mẹ của con đấy!”
"Mẹ sao…? " Lục Diệp Bằng nhếch môi.
Dương Tiểu Vy phẫn nộ, những móng tay đã đâm thật mạnh vào da thịt của mình.
Cô nhanh chóng bước đến trước mặt các phóng viên công khai sự thật.
“Người kêu tôi công khai bản hợp đồng hôn nhân của hai người họ ra chính là mẹ của Lục Diệp Bằng… Phu nhân Chủ Tịch Lục Thị”.
"Dương Tiểu Vy…! " Lâm Hoa nghiến răng nghiến lợi hét lớn.
Dương Tiểu Vy gào lên.
"Bà muốn một mình tôi chết sao? Đừng có hòng… Bà là người đã ghét Lam Lam như thế nào, liên tục xúi giục tôi hại cô ta.
Bà còn hứa hẹn cho tôi rất nhiều thứ… Bây giờ thì sao? Lại muốn cho một mình tôi gánh hết mọi chuyện của bà sao?”
Mọi người thật bất ngờ… Đúng là cuộc sống hào môn,lúc nào cũng được khắc họa giống như trong phim.
Mẹ chồng vẫn không bao giờ ưa con dâu của mình.
Tần Văn Hạo cao mày nhìn Lục Diệp Phong kích động hỏi.
“Diệp Phong! Chuyện này là như thế nào? Bản tính của cô ta vẫn y như vậy, tại sao ông còn muốn làm sui gia với chúng tôi.”
“Văn Hạo… Tôi” Lục Diệp Phong áy náy không biết phải giải thích chuyện xấu hổ này như thế nào nữa.
Mai Anh vô thức nhìn qua chồng của bà, rồi kéo ông lại khẽ nói.
"Chúng ta cũng nên biết lý do vì sao chị sui của chúng ta làm những chuyện như vậy đối với con gái của mình rồi.….!”
Câu nói của bà nghe qua đã khiến mọi người suy đoán chắc chắn bên trong còn có nội tình gì đó.
Còn ở bên này,Lục Diệp Văn và Lục Diệp Ngôn đã không thể nào tin mẹ của mình lại làm ra những chuyện như vậy.
Gương mặt Lục Diệp Bằng bao trùm sự tức giận mà đã được anh che giấu.
Anh nhìn mọi người.
“Chuyện này tính sau, tôi còn có chuyện rất quan trọng”.
Lục Diệp Phong mang vẻ hồ nghi nhìn con trai.
"Con đang định làm gì nữa? " Ông không nghĩ con trai của ông hôm nay lại có nhiều chuyện để nó như vậy.
Lục Diệp Bằng mỉm cười, anh bước tới nhìn vị hiệu trưởng khẽ cất giọng lên.
“Tôi mời ông ấy qua đây để làm rõ vụ việc tại sao khi đó vợ của tôi lại muốn nhảy lầu, có phải lý do vừa rồi hay không? Ông ấy là một nhân chứng cho vụ việc năm xưa”.
Trái tim Dương Tiểu Vy run lên, bước chân thụt lùi, cô muốn bước ra khỏi đây.
Cô muốn trốn chạy.
Cô biết hôm nay mình đã xem như là xong rồi, không có ai có thể cứu cô được nữa.
Tất cả mọi người đều im lặng nghiêm túc chờ hiểu trưởng nói lên sự thật.
Ông là người Thái Lan nên sẽ sử dụng Tiếng Anh để trả lời.
“Thời gian đã gần trôi qua năm nhưng tôi vẫn nhớ như in có một em học sinh, học rất giỏi nhưng không biết vì một lý do nào đó,sau khi thi xong lại chạy lên sân thượng làm chuyện dại dột… Tôi lúc đó cũng đã kinh sợ rất nhiều… Bởi vì em ấy là một học sinh mà nhà trường đặc kỳ vọng rất nhiều”.
Hiệu trưởng lại ngừng đi một chút nhìn qua hai vợ chồng Tần Văn Hạo cúi đầu.
Xem như một lời xin lỗi của nhà trường dành cho người nhà của em học trò đó.
“Sau đó tôi được một em cùng phòng của em ấy cho tôi biết lý do… Là đã có người vào trang mạng của nhà trường tố cáo nói Alice đang có quan hệ mờ ám với thầy giáo của mình.
Rồi những tấn công của mọi người khiến em ấy không chịu nổi muốn tự kết liễu cuộc đời mình.
Alice muốn dùng cái chết để chứng minh mình trong sạch.”
Hiệu trưởng chỉ tay về Dương Tiểu Vy.
“Là cô gái này… Một trong những cô giáo ban giám hiệu của trường chúng tôi có quen biết cô ta.
Cô giáo đó đã khai ra chính cô ta là người tung tin cho cô giáo,thậm chí bài thi của Alice bị phá cũng là do cô gái này gây ra.
Lúc đó tôi cũng có hỏi lý do tại sao cô giáo đó lại nghe lời cô ta.
Chỉ là cô gái này đã nắm điểm yếu của cô giáo trong trường tôi và liên tục uy hiếp cô giáo làm theo…Sau vụ việc đó,cô giáo đó cũng đã áy náy và sự xấu hổ khiến cô ấy cảm thấy mình không còn xứng đáng ở trong cái nghề đã từ chức và công khai lên tiếng xin lỗi Alice rất nhiều và em ấy cũng đã chấp nhận lời xin lỗi rồi tốt nghiệp.
Từ đó không còn ai nhắc lại nữa”.
Lục Diệp Bằng đã nghe kể qua nhưng lần nào nghe xong anh đều mất bình tĩnh.
Thậm chí là giết người anh cũng muốn làm.
Anh nhìn hai người còn lại đang đứng bên cạnh thầy hiệu trưởng, nói lớn.
“Còn hai tên này là người được cô ta thuê để chặn đường đánh Lam Lam khi cô ấy đi học hay đi làm vào ban đêm”.
Lúc này, Tiểu Sơ mới nhìn kỹ hai người này.
Trong đầu không nhớ lắm nhưng cũng cảm thấy rất quen nhìn qua Hạo Thiên, đưa tay chỉ về hai người họ.
" Có lẽ là hai người em và Lam Lam còn ở bên đó đã từng bị hai người này rượt đuổi.
Lúc đó cả em và cô ấy không hiểu tại sao mình lại bị mấy người này hâm dọa, cả em và cô ấy đều không biết người này".
Hạo Thiên trợn mắt lên, anh nhanh chóng đi tới mỗi tay đều nắm cổ áo hai tên đó xách mạnh lên nghiến răng nói.
“Tụi bây chỉ lấy có một số tiền dơ bẩn đó mà muốn hại em của tao sao? Được rồi, xong vụ này đi tao cho tụi bây khỏi về đất Thái luôn”
"Hạo Thiên! " Tiếng nói Hoắc Thiếu Tiên đột ngột vang lên khi nghe câu nói của Hạo Thiên.
Anh bước đến vỗ nhẹ vai của anh.
"Tụi nó đang sống ở đây, bọn chúng là người của nước mình đấy! Anh không nhận ra bọn chúng sao? "
Hạo Thiên nhíu mày.
"Là ai…? "
Hoắc Thiếu Tiên bật cười.
"Hai tên này là hai người lần trước đã đánh Lam Lam khi cô ấy ra tay cứu lấy một con mèo… "
"Sao…? "
Tiểu Sơ nghe xong giật nảy mình bước đến.
Cô quan sát hai người đàn ông, khi đó vào ban đêm nên cũng không thấy rõ,nhưng dáng vóc thì có chút giống nhưng cô vẫn nhớ mại mại hình như hai người kia không có vết xẹo trên mặt thì phải.
Hoắc Thiếu Tiên nhìn ánh mắt của Tiểu Sơ thì anh đã hiểu trong lòng cô nảy sinh ra nhiều nghi vấn gì rồi!
"Hai vết xẹo trên gương mặt của hai người họ là do tôi gây ra… Ai biểu, hai tên đó ai không đụng,lại đụng đến người phụ nữ của Lục Diệp Bằng làm gì… Tôi chỉ giúp anh bạn của tôi một tay thôi! "
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lục Diệp Bằng, anh chỉ cong đôi môi lên cười nhẹ nhìn mọi người lạnh lùng nói.
"Tôi cảm thấy hai tên này chỉ bị nhà họ Tần đánh cho một bài học như vậy vẫn còn quá nhẹ… Tôi chỉ là tặng thêm vài đòn trên mặt của hai tên đó thôi mà! " Câu nói của anh rất hời hợt nhưng cũng đủ thấy sự nhẫn tâm của anh chỉ vì muốn trả thù kẻ tổn hại đến người phụ nữ của mình mà đã ra tay độc ác như thế rồi.
Lục Diệp Bằng nói xong nhìn về phía Dương Tiểu Vy nhướng mày thở dài.
"Đúng là trái đất này tròn thật, đi đâu cũng gặp người quen… Cũng nhờ vụ tai nạn lần trước mà Lam Lam gặp phải, tôi mới tìm ra quá khứ của vợ tôi nhanh như thế đấy! "
Mai Anh từ nãy giờ đứng nghe, ánh mắt dần trở nên tuyệt vọng.
Sự hối hận dâng lên trong lòng của bà.
Hối hận đưa Lam Lam ra nước ngoài, hối hận tại sao lúc đó bà không cương quyết bắt Lam Lam về đây, hối hận khi nói với cô không phải là con ruột của gia đình.
Tại sao bà lại phạm sai lầm nhiều đến như vậy?
Lục Diệp Bằng trách cứ bà đều đúng hết.
Bà đã xa cách con gái rất nhiều năm mới tìm lại được,vậy mà bà vẫn nhẫn tâm đẩy cô qua nước ngoài sống xa bà.
Tại sao bà có thể đối xử tàn nhẫn với con gái ruột của mình như vậy?
Ông nội tức giận quát lớn.
"Các người tại sao lại hại cháu của tôi?” Ông chỉ tay về phía Dương Tiểu Vy "Cô… Cô đúng là con rắn độc, tại sao cô lại làm như vậy với cháu của tôi, Lam Lam có làm gì cô sao? Cô lớn tuổi hơn Lam Lam, cô phải có suy nghĩ những gì mình đang làm là độc ác lắm không? "
"Cô ta làm gì nghĩ đến chuyện đó ông nội ơi! Vì Lam Lam đã biết bí mật của cô ta… Nên cô ta năm lần bảy lượt không chỉ hại mà thậm chí còn muốn giết chết cô ấy nữa! "Nét mặt Lục Diệp Bằng lạnh giá đến nỗi khi anh nói ra câu này, khiến người bên cạnh cũng có chút run rẩy.
Dương Tiểu Vy trừng mắt nhìn Lục Diệp Bằng rồi phun ra một câu.
" Đồ bỉ ổi,vô liêm sỉ …! "
Lục Diệp Bằng nhìn Dương Tiểu Vy chằm chằm, rồi đưa tay chỉ về phía mình.
“Cô lại chửi tôi nữa sao? Xem ra tôi có nên nói bí mật của cô mà Lam Lam đã nói với tôi nghe với mọi người hay không? Cô ấy nói rất nhiều về cô cho tôi nghe đấy!”
"Anh với cô ta đều cũng một lũ khốn nạn… Cô ta bị mù cũng là do cô ta tự chuốt lấy, coi chừng sau này cô ta sẽ không bao giờ thấy lại được khi lãnh nghiệp do chồng và gia đình cô ta đã gây ra… " Dương Tiểu Vy vẫn không hề biết sợ, hóng hách nhìn Lục Diệp Bằng nghiến răng nói.
Nét mặt Lục Diệp Bằng lúc này bỗng chốc bị bao trùm lên một màn đen tối.
Anh bắt đầu cuộn chặt tay giết người đã hiện trên đôi mắt của anh.
Từ từ nổ tung, anh nhanh chóng lao về phía cô ta.
“Mẹ nó…!” Câu đầu tiên anh sẽ chửi cô ta rồi đưa tay lên chuẩn bị muốn bóp lấy cổ cô ta một lần nữa “Ai cho phép cô nguyền rủa cô ấy…”
Nhưng cũng may cả Hạo Thiên và Hoắc Thiếu Tiên đã bay lại kịp ngăn chặn hành động của Lục Diệp Bằng lại.
“Lục Diệp Bằng!!! Bình tĩnh lại, ở đây có cảnh sát đừng manh động” Hạo Thiên đứng kế bên lên tiếng khuyên nhủ.
“Còn phim hay, anh hãy giữ bình tĩnh mình lại” Hoắc Thiếu Tiên chợt nói.
Vừa nói dứt câu, Hoắc Thiếu Tiên nhìn về phía phu nhân Nghị Viên Tần, gật đầu khẽ nói.
“Bác gái, đã đến lúc rồi thưa bác!”
Lúc này, Mai Anh đã thu ánh mắt lại nhìn về Dương Tiểu Vy,lạnh lùng hỏi.
Tiên Hiệp Hay
“Nếu cô không muốn khai người nào đã nói thì tôi nghĩ người này sẽ khiến cô mở cái miệng để nói ai là chủ mưu”.
Bà đi đến chỗ bốn vị cảnh sát đang đứng.
Bà đưa tay lên chạm vào chiếc khăn che đầu của tên tội phạm kéo thật mạnh xuống và chỉ trong vài giây gương mặt của người đó đã hiện ra.
Một khuôn mặt đã khiến cho Dương Tiểu Vy và cả gia đình nhà họ Dương có sự hốt hoảng đầy kinh hãi trên đôi mắt của mỗi người.
Nét mặt sợ hãi của Dương Tiểu Vy hiện lên, khuôn miệng nói không nên lời.
"Mẹ…! Tại sao mẹ lại ở đây? "Rất lâu sau cô mới lên tiếng,nhưng đã hoàn toàn chết sững,cô không nghĩ mẹ mình đã bị bắt.
"Tuyết Cầm! Tại sao bà…? " Ông Dương cũng đã cứng họng khi nhìn thấy người vợ trước của mình đã xuất hiện và đôi tay của bà còn đang bị còng lại.
Tất cả phóng viên không biết người phụ nữ này là ai, nhưng họ vẫn nghe cô dâu gọi người này là mẹ.
Vậy là chắc chắn người phụ nữ này chắc chắn là người thân của gia đình bên nhà gái.
Nhưng tại sao bà ta lại bị bắt?
Mọi chuyện xem ra còn vẫn chưa dừng lại ở đây.
Phóng viên nhanh chóng tiến lại vừa chụp hình vừa quan sát người phụ nữ đó..