Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

chương 300: 300: trước giờ đều dối trá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đúng như như đoán của Lam Lam.Ở dưới nhà Lục Diệp Bằng đã nghe tiếng hét của cô, trái tim anh chợt thắt khi anh nghe đến tên của Lục Diệp Minh được phát ra từ trong miệng của cô.

Lục Diệp Bằng đã không còn suy nghĩ gì nữa, liền bỏ hết tất cả chạy thật nhanh lên tầng ba.Trên đường đi,mọi người cũng vì tiếng hét của Lam Lam mà cũng vội vàng đi lên.

Lam Lam bất chợt căng thẳng,trong lòng có chút run sợ.Nhưng đúng lúc này,khi cô ngước đầu lên thì ánh mắt cô đã lập tức thấy bóng dáng của người nào đó.

Dù không biết là ai lên đây, Lam Lam đã không thể nào chừng chờ liền đi trở lại vào phòng, tạo một hiện trường giả như vừa xảy ra một trận chiến giữa cô và Lục Diệp Minh.

Chưa đầy hai giây sau, âm thanh phá cửa nhanh chóng vang lên.

"Rầm".

Lục Diệp Bằng lập tức xuất hiện.Anh đảo mắt nhìn xung quanh.

Khung cảnh trong phòng khiến anh phải khiếp sợ.Căn phòng dường như bị rối tung, nhưng điều làm cho trái tim anh phải đau đớn chính là người phụ nữ của anh đang ngồi co ro trên chiếc giường,lẵng lặng rơi nước mắt.

Trong đầu anh lúc này chỉ nghĩ đến một chuyện cô đã bị Lục Diệp Minh quấy rối.

"Lam Lam!"Anh nhẹ nhàng gọi tên của cô.

Lam Lam nghe được tiếng nói của anh liền vội ngẩng đầu lên, sau đó cô không suy nghĩ gì hết, liền đứng lên chạy đến thật nhanh ôm chặt lấy anh,bày ra vẻ mặt như mình vừa bị Lục Diệp Minh đụng chạm.

"Ông xã!Lục Diệp Minh....Anh ta...?"

Hai mắt Lục Diệp Bằng liền sợ hãi trợn lên dữ dội.Anh kéo cô ra,nhìn cô đầy căng thẳng,lớn tiếng hỏi.

"Hắn ta làm gì em, hắn ta đã làm gì?"Anh như gào lớn vào mặt của cô.

Lam Lam liếc mắt nhìn sau lưng anh, thấy bóng dáng của Dương Tiểu Vy đang chạy tới, cô không ngại nói hết những gì xảy ra trong căn phòng này từ nãy giờ cho anh nghe.

"Anh ta không vui vì anh cưới em, một người từng là bạn gái cũ của anh ta.Anh ta còn nói,em đã phản bội anh ta mà qua lại với anh trước đó, vì An Nhiên là con gái của anh.Cho nên, anh ta ghen tị muốn em phản bội anh để về lại bên cạnh anh ta.....Còn...."

"Còn gì nữa...." Hơi thở của Lục Diệp Bằng trở nên nguy hiểm.

Lam Lam mím chặt môi, âm thanh dè dặt nói đủ nghe.

"Lục Diệp Minh muốn em lên giường cùng với anh ta...."

Nghe xong,Lục Diệp Bằng trở nên kích động,anh kéo cô ra, liền đi đến Lục Diệp Minh vẫn còn nằm dưới đất.

"Mẹ kiếp....!Tên khốn như mày còn muốn đụng đến vợ của tao sao?"

Anh đưa tay nắm lấy cổ áo của Lục Diệp Minh xách mạnh lên.

Lúc này,Lục Diệp Minh gần như sắp bất tỉnh trước cú đá của Lam Lam, vậy mà vì động tác của Lục Diệp Bằng mà đã khiến anh ta bật dậy,ngẩng đầu lên nhìn Lục Diệp Bằng.

Dương Tiểu Vy đứng bên ngoài vừa nghe câu nói của Lam Lam xong, cũng đã giận dữ bước nhanh vào.Nhưng cô ta lại lên tiếng chất vấn Lam Lam.

"Lam Lam! Có phải cô muốn quyến rũ chồng của tôi không?"

Lam Lam lập tức đưa ánh mắt sững sốt nhìn cô ta.

"Cô có bị điên không? Cô tưởng tôi là cô sao? Rõ ràng chồng cô mò vào phòng của tôi, còn muốn níu kéo lại tình xưa với tôi nữa chứ....!"

"Cái con nhỏ kia!" Lục Diệp Minh nghe cô nói xong liền nén cơn đau phía dưới,hung hăng nhìn Lam Lam gào lên "Mẹ nó, cô dám làm như vậy với tôi sao? Cô dám...."

Lục Diệp Minh vừa định bước đến Lam Lam, thì Lục Diệp Bằng đã nhanh tay hơn.Anh đưa tay lên siết lại thành nắm đấm,ngay sau đó huýt thẳng vào bụng của Lục Diệp Minh.

"Mày còn có ý nghĩ xấu xa như thế, thì lúc này tao nên nói cho mày nghe một chuyện" Lục Diệp Bằng nghiến răng nhìn tất cả mọi người,bao gồm cả bà nội và ba của anh cũng đang đứng ngoài cửa.

Lục Diệp Bằng cao giọng.

"Có lẽ từ trước đến giờ cả nhà luôn tự đặt một câu hỏi trong lòng là vì sao đến giờ Lục Diệp Minh đã lấy đến hai người vợ nhưng vẫn chưa thấy một mụn con nào cả".

Lúc này, Dương Tiểu Vy gương mặt tái nhợt,ánh mắt sợ hãi nhìn về Lục Diệp Bằng.Cô không nghĩ người đàn ông này biết nguyên nhân cô không còn khả năng làm mẹ.

Lục Diệp Bằng hiểu được ánh mắt của Dương Tiểu Vy,anh khẽ nhếch môi cười nhẹ nói với cô ta.

"Cô yên tâm đi,đừng tỏ vẻ sợ hãi như vậy!"

Ngay sau đó,anh buông Lục Diệp Minh ra.Rồi anh kéo Lam Lam đến bên cạnh anh, ôm lấy cô, anh nhìn vào ánh mắt của cô nhưng lại nói cho hết tất cả mọi người ở đây cùng nghe.

"Em yêu! Nếu như tối hôm đó, người bên cạnh em không phải là anh mà là Lục Diệp Minh, thì anh nghĩ chắc có lẽ An Nhiên cũng sẽ không có mặt ở trên đời này đâu....Em biết vì sao không?"

Lam Lam chợt lắc đầu.

"Là bởi vì đứa em họ của anh bị vấn đề về đường sinh con.Nói đúng hơn, là bị vô sinh....!Nếu không, thì làm sao Dương Tử Lan vừa kết hôn với Thái Tứ Kiệt chưa được bao lâu,đã ngay lập tức có thai".

Lục Diệp Phong đứng bên ngoài từ nãy giờ, vừa nghe xong liền kinh hãi nhanh chóng bước vào,hơi thở gấp gáp hỏi Lục Diệp Bằng.

"Con nói vậy là có ý gì.....!Diệp Minh bị vô sinh sao?"

Cả người Lục Diệp Minh chợt cứng đờ ra vài giây, ánh mắt mông lung ngước lên nhìn mọi người

Lục Diệp Bằng đưa mắt xuống nhìn Lam Lam,ánh mắt hiện lên sự chua xót.Rất lâu sau,anh mới chợt lên tiếng.

"Lúc trước khi biết Lam Lam từng là người yêu cũ của Lục Diệp Minh, con đã từng xét nghiệm DNA của An Nhiên và cậu ta.Cho nên, việc Lục Diệp Minh vô sinh đã không qua khỏi mắt của con.Nhưng cũng vì lần xét nghiệm đó, con mới biết An Nhiên bị bệnh suyễn,sau này tìm hiểu thì con bé lại mắc bệnh suyễn giống như con.Vả lại còn mang dòng máu RH-"

Dứt lời,anh đi tới trước mặt của ba mình, khẽ cười.

"Ba là người hiểu con mắc bệnh suyễn như thế nào mà,ba nghĩ thử có phải là quá trùng hợp không?"

Sau đó, Lục Diệp Bằng chợt quay người nhìn cả Dương Tiểu Vy và Lục Diệp Minh.

"Đúng vậy! Đêm hôm đó trong khách sạn ở Thái Lan,tôi và Lam Lam đã xảy chuyện với nhau.Đó là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy".

Nét mặt anh tràn đầy nguy hiểm, đi lại về phía Dương Tiểu Vy, nghiến răng nghiến lợi nói "Cũng may đêm đó là cô ấy, nếu là cô thì.....!Tôi tình nguyện không nhận đứa con mà cô sinh ra".

"Anh...."Dương Tiểu Vy sững người.

Ngay đúng lúc này,Lục Diệp Minh ngồi phía dưới đã nghe hết tất cả,hai tay cuộn chặt thành nắm đấm, nét mặt đầy phẫn nộ lập tức đứng lên.

Nhưng vì hành động quá nhanh, làm cho vết đau khi nãy bỗng nhói lên khiến anh phải khụy người xuống, khẽ nhăn mặt.

Lam Lam thấy hết tất cả hành động của Lục Diệp Minh, liền nhịn không được,đưa tay lên che miệng lại cười.

Nhìn vào dáng vẻ của Lam Lam lúc này,Lục Diệp Bằng dường như đã có thể đoán ra được những hành động và suy nghĩ của cô từ nãy đến giờ.

Lục Diệp Minh cố nhịn cơn đau, đi đến trước mặt của Lục Diệp Bằng, liền đưa tay nắm lấy cổ áo của anh.

"Ngay cả chuyện này mà anh cũng biết".

"Vậy là cậu đã biết từ lâu...." Lục Diệp Bằng dò xét.

Lục Diệp Minh bật cười lớn, nhưng ánh mắt mang nhiều sự thương tâm.Anh gào lên.

"Phải! Tôi đã biết...Tôi không thể nào có con được nữa"Anh đưa mắt nhìn qua Lam Lam, nghiến răng nói "Đúng vậy! Người tôi hận nhất trên đời chính là vợ của anh, tại sao cô ta có thể phản bội tôi....Nếu như năm xưa cô ta không chia tay tôi, thì có lẽ bây giờ.....Tôi mới là người hạnh phúc nhất trên đời này mà không phải là anh..."

Lục Diệp Bằng cảm nhận trong lời nói của Lục Diệp Minh gần như đang có vấn đề.

"Có phải......Cậu vẫn còn tình cảm với vợ của tôi không?" Anh không ngại mọi người ở đây mà trực tiếp thẳng thắng hỏi anh ta.

Tất cả mọi người ở đây,ai nấy đều bỗng giựt mình trước câu hỏi của Lục Diệp Bằng.Lam Lam còn không tin vào tai mình vừa nghe những gì.Cô liền bước đến nhanh chóng, lập tức kéo tay của Lục Diệp Minh đang nắm lấy cổ áo của Lục Diệp Bằng ra.

Giọng điệu mang sự khó chịu.

"Anh mau buông ông xã của tôi ra mau".

Nét mặt Lục Diệp Minh tràn đầy phẫn nộ.Anh buông Lục Diệp Bằng ra, nhưng lại chuyển tay ra nắm lấy bờ vai của Lam Lam.

"Chồng cô.....Phải, là chồng của cô" Anh ta dường như phát điên hét lớn vào mặt cô "Lục Diệp Minh này từ trước đến giờ chưa bao giờ đặt tình cảm cho một ai khác ngoài cô ra....!Tại sao hôm đó, cô lại đến khách sạn, tại sao cô nói lời chia tay với tôi, tại sao cô thà lên giường với anh ta nhưng lại không cho tôi chạm vào người cô dù chỉ là một cái nắm tay....! Tại sao cô không chịu quay lại với tôi mà lại đi kết hôn với anh ta? Cô nói đi, tại sao cô làm vậy với tôi....?"

Lục Diệp Minh lên cơn điên muốn bóp chết Lam Lam ngay tại đây, nhưng khi anh ta vừa nói hết câu thì đã bị Lục Diệp Bằng dùng một lực ở một cánh tay phải lôi anh ta ra khỏi người của cô.Cánh tay còn lại,Lục Diệp Bằng liền bắt lấy Lam Lam ôm chặt vào lòng.

Lục Diệp Minh loạng choạng té mạnh vào tường.

Lúc này đến lượt Dương Tiểu Vy lên cơn điên, cô chẳng dám ngờ mọi chuyện cô vừa nghe là từ chính miệng của một tên ngốc luôn miệng nói yêu thương cô suốt mấy năm qua.Không lẽ từ trước đến giờ, cô và thậm chí là Dương Tử Lan đều là người thế thân của Lam Lam sao?

"Những gì anh vừa nói đều là sự thật sao?"Dương Tiểu Vy đưa mắt nhìn Lục Diệp Minh, khẽ hỏi.

Lục Diệp Minh đứng lên,chỉ cười khẽ, không trả lời.Ngay sau đó anh liền quay đầu đi ra, nhưng vừa đi đến cửa,anh lại một lần nữa quay đầu lại nhìn thẳng vào ánh mắt của Lam Lam.

"Rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ có được cô....Cứ chờ đó!".

Dứt lời ,anh đi thẳng ra ngoài để lại biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn sau lưng anh.

"Lục Diệp Minh! Anh đứng lại cho tôi".

Dương Tiểu Vy cũng lập tức đuổi theo.

Sau khi Lục Diệp Minh đã rời đi, tất cả mọi người trong nhà đều cảm thấy không nên tiếp tục ở lại đây làm gì nữa.Nếu biết trước xảy ra chuyện này, chắc có lẽ Lục Diệp Phong không nên kêu Lục Diệp Bằng và Lam Lam ở lại đây làm gì.

Cứ như thế,mọi người đi ra để lại một bầu không khí căng thẳng cho Lục Diệp Bằng và cả Lam Lam.

Lục Diệp Bằng đóng cửa lại,quay người lại nhìn cô.

Dự cảm bất an trong lòng khiến Lam Lam nhận ra anh đang lên cơn giận dữ.

Cô định bước đến nói chuyện với anh, thì Lục Diệp Bằng đã ngang nhiên đưa tay ra kéo cô lại gần mình,sau đó anh xoay người ép cô vào cạnh cửa.

Lam Lam ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Ông xã.....! Ưhmm...." Cô còn chưa kịp nói gì, thì đôi môi của Lục Diệp Bằng đã nhanh chóng áp xuống lên cánh môi mỏng của cô.

Lam Lam biết anh giận, biết anh đang khó chịu vì những lời nói của Lục Diệp Minh lúc nãy, tâm trạng nếu ai nghe xong đều cũng sẽ tức giận không chỉ riêng mình anh.

Đúng như Lam Lam cảm nhận,Lục Diệp Bằng đã hoàn toàn lên cơn ghen tuông vô cớ.Anh ôm chặt cô, rụt đầu chui vào hõm cổ của cô, nghiến răng hỏi.

"Em có yêu anh nhiều không? Tình cảm của em đối với anh giống như với những người bạn trai khác của em không?"

Phải...Anh ghen đấy! Anh ghen tuông bởi câu nói của Lục Diệp Minh.Thì ra hắn ta vẫn còn tình cảm với cô, khó trách sao hắn luôn kiếm chuyện với anh, luôn xuất hiện khi không có anh để ức hiếp cô.

Sống lưng Lam Lam chợt cứng đờ, cả người run lên vì câu nói của anh.

Một lát sau, cô kéo anh ra liền khiển chân chủ động hôn lên môi của anh.

Vừa hôn vừa đi đến chiếc giường.Sau đó cô đấy cả người anh xuống giường, rồi cô nằm đè lên người của anh, đôi chân mịn màng quắn chặt chân anh.

Lam Lam đưa tay cởi chiếc áo khoác ngủ của mình ra, rồi cầm lấy tay của anh chạm vào eo của cô.

Ánh mắt đa tình của cô nhìn về anh, cất tiếng ngọt ngào.

"Tình cảm của em dành cho anh....!Bây giờ anh vẫn chưa nhận ra nữa sao?"

Tay anh siết chặt eo cô,ánh mắt nhìn vào hai ngọn đồi trắng tuyết đang được lớp ren của chiếc váy ngủ bảo vệ khiến trong lòng anh bắt đầu rạo rực.

Anh ngồi dậy ôm cô vào lòng,nhịn không nổi liền đưa mặt vùi vào ngực của cô.

"Anh chỉ muốn em dành vị trí cao nhất cho anh mà thôi ..! Tại sao lại có nhiều người lại yêu em đến như vậy....? Chí Huy, Hoắc Thiếu Tiên,Hạ Ninh Triết...!Bây giờ ngay cả Lục Diệp Minh cũng còn tình cảm với em..."

Nghe xong,Lam Lam vội vàng nâng gương mặt của anh lên, gấp gáp nói.

"Nhưng người em yêu chẳng phải là anh rồi sao?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio