Trước mắt Kình Hân sắp phải đối diện với Hàn Nguyên Linh và mẹ mình.
Cô đứng lững lờ trước ngưỡng cửa, phân vân mãi không bước vào.
Mặc dù cô đang trong bộ dạng của Hàn Nguyên Hạ, nhưng cô vẫn không dám nghĩ, việc đối mặt với hai người họ bây giờ là một quyết định sáng suốt.
Cô chắc chắn sẽ không thể nào trả lời cho các câu hỏi vì sao của hai người bọn họ nếu bị phát hiện mình đóng giả Hàn Nguyên Hạ.
Nhưng ngay khi cô quyết tâm muốn bước vào, phía sau lưng lại có một dị vật c ứng đâm vào sống lưng.
Là một cây súng.
“Không được nhúc nhích và mau đi theo tôi.”
“Các người lại là ai?”
“Đừng hòng ba hoa.”
“…”
Kình Hân không dám nói gì, trong tay người kia có súng, đấu với súng thì dù cô có giỏi cách mấy cũng không thể đối chọi bằng tay không.
Cô được người kia ném vào trong một khoang xe rộng, khoang chứa thực sự rộng, nó chứa được bên trong còn có người chờ cô tới nói chuyện.
“Trông thì Hàn Nguyên Hạ, lại rất Kình Hân nhỉ?”
Cô ngẩng đầu nhìn ông ta, quả nhiên là Ninh Thành đã tìm đến.
Thật may vì hiện chỉ có mình cô bị bắt thôi.
“Thì sao? Ông định bắt Hàn ư? Nhưng thật tiếc, tôi là Kình Hân.”
“Không hẳn, bây giờ tôi lại muốn bắt cô.”
“Muốn giết tôi như lần trước?”
Dù có biết trước bản thân có khả năng cao sẽ bỏ mạng ở đây nhưng Kình Hân lại không hề hoảng sợ, trái lại còn có chút mỉa mai lão già trước mặt.
Chết thì chết, kẻ không sợ chết mới gây cho kẻ như ông ta phải khó chịu.
“Nếu thế thật thì cô cũng đáng chết lắm.”
“Hừ!” Kình Hân đứng dậy, liền bị thuộc hạ khuôn mặt không hề thân thiện phía sau ép khuỵu gối.
“Thì ra người họ Ninh cũng chỉ đến thế, chơi trò tiểu nhân bắt người.
Có giỏi thì giết tôi đi, tôi chắc chắn ông sẽ không sống yên nếu làm vậy đâu!”
“Thế nào? Tiểu nhân bỉ ổi à.
Còn không nhìn lại xem bản thân đang ở chỗ nào.”
Kình Hân không dễ bị dọa như thế, cô cười trừ rồi bày ra khuôn mặt cực kỳ thất vọng, nói:
“Xem ra bản lĩnh dọa người của ông cũng chỉ có thế, ông nên đem cái gì thực tế hơn ra dọa tôi thì hơn.”
Đối với lời chế giễu của Kình Hân, Ninh Thành chỉ khẽ lắc đầu.
Hạ giọng cực trầm, nói ra lời lạnh sống lưng:
“Nhìn rộng ra hơn đi, xem xung quanh cô còn có ai?”
Kình Hân giật người lên, trừng đôi đồng tử thu nhỏ, tức giận ra lệnh:
“Đừng có hòng động vào họ! Nếu không tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết!”
“Nói xem tiểu nhân thì có để kẻ khác có cơ hội ra tay không?” Ninh Thành giễu cợt, dường như ông ta chỉ đợi cô lo sợ thế này.
“Ông! Rốt cuộc ông bây giờ đang muốn làm gì? Giết không giết, chẳng nhẽ chỉ muốn dọa tôi hay sao?”
“Không nói nhiều với cô nữa.” Ninh Thành khua tay, thuộc hạ của ông ta đều lũ lượt buông tay rồi lui xuống.
“Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn, một là ăn đạn và đoàn tụ với gia đình dưới suối vàng, hai là ngoan ngoãn biết điều chút, trở thành người của tôi, thấy thế nào?”
“Người của ông?” Kình Hân nghiêm giọng thăm dò.
Cô không dám đả động đến tâm lý bin thái của ông ta, hỏi lại, “Là thế nào?”
“Chuyện của cô với Ninh Thương Thần tôi biết cả rồi.
Nó thích cô như vậy thì để nó giữ cô lại, còn cô ở cạnh nó, quan sát nhất cử nhất động của nó rồi báo cho tôi.
Nếu cô làm tốt việc này, chắc chắn sẽ chỉ có lợi chứ không hại.”
Ninh Thành phái không ít người bên cạnh Ninh Thương Thần, nhưng bọn họ quá vô dụng, nhân thời cơ này ông ta muốn cài cắm một cái mắt sẽ không bị thằng con trai ông phát hiện.
Nếu tốt, ông ta sẽ không cần phải lo lắng về sự phản bội của Ninh Thương Thần nữa.
Vừa không phải giết người làm nó sẵn sàng lật mặt, lại dùng cách này để xoa dịu Ninh Thương Thần, đồng thời lại có thêm một con mắt có điểm yếu không thể phản kháng.
Sao ông ta lại không nghĩ ra cách này sớm hơn chứ?
“Ông nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý sao? Trong khi ông là người đã hại chị tôi chết ư?”
“Chắc chắn đấy.
Cô không sợ chết nhưng chắc chắn không dám để người khác chết vì mình đâu nhỉ? Tôi đã nói, người nhà của cô, mẹ cô Lưu Nhạc, ba cô Hàn Nguyên Linh hay em trai cô Hàn Nguyên Hạ, chỉ cần tôi muốn thì tất cả bọn họ chết lúc nào cũng được.”
“Ông dám?”
“Đoán xem.
Như cô nói đến Kình Linh tôi còn dám giết, vậy bọn họ sao tôi không dám?”
Kình Hân cắn chặt răng, tuy không biết Hàn Nguyên Hạ nói Kình Linh còn sống là thế nào, nhưng đối với tên đàn ông trước mặt này cô không bao giờ được phép lơ là.
Cô hạ thấp giọng:
“Ông muốn tôi làm gì chứ?”
“Có lẽ cô đã đồng ý rồi.
Nhỉ?”
Tại một khung cảnh khác…
“Hàn Nguyên Hạ đã chết chưa thế?
Trong một căn hộ cao cấp, trước khuôn mặt lo lắng của Ninh Thừa Sênh là nơi anh ta không dám rời mắt.
Bên trong đó Hàn Nguyên Hạ đang phải thở bình oxi, tạm thời chưa thể tỉnh lại.
Không đâu lại xuất hiện một vị khách không mời, hắn vừa tới đã hỏi cậu đã chết chưa, khiến Ninh Thừa Sênh thật sự rất tức giận.
“Mày đến đây chỉ để hỏi câu ngớ ngẩn ấy thôi à? Cút đi, hôm nay tao không muốn đánh nhau với thứ tạp chủng như mày.”
Người bị gọi là tạp chủng kia chính là Diệp Dĩnh Dư, anh ta lại xuất hiện ở đây không hề có sự cho phép của chủ nhà là Ninh Thừa Sênh, nhưng điệu bộ lại vô cùng tự tiện, đi tới cạnh anh ta khoác vai vô cùng thân mật.
“Ai lại đuổi đồng địch như thế.”
Ninh Thừa Sênh hất tay ra, khuôn mặt ghét bỏ nhìn trừng trừng vào anh ta:
“Đồng địch? Mày tự coi mày là địch của chính mày à? Cút đi trước khi tao cho người ném mày ra bên ngoài.”
“Này, tôi cứu người bên trong kia một mạng đấy.
Cậu còn không quỳ xuống cảm kích tôi, còn thái độ à?”
“Cứu?”
“Ồ, chắc cậu không biết chuyện này.
Ngày hôm trước khi biết tin Kình Hân sẽ tới trường học, tôi ríu rít định đến gặp em ấy.
Vừa hay lại gặp vài cảnh tượng không ngờ.
Chính mắt tôi chứng kiến cảnh Hàn Nguyên Hạ bị bắt đi đấy.
Nhìn xem trên cơ thể cậu ta có bao nhiêu vết thương, đều là do tên Ninh Thành kia làm hết đấy!”
Ninh Thừa Sênh lại có vẻ không tin, quay ra đấm vào vai Diệp Dĩnh Dư một cái.
“Đừng có chia rẽ gia đình tao! Sao ông ấy phải làm vậy trong khi em ấy là người tài dưới trướng của tao chứ? Theo lý mà nói thì Hàn Nguyên Hạ cũng theo phe Ninh Thành cơ mà?”
Diệp Dĩnh Dư ôm vai, tên kia giận đánh người cũng chẳng hề nương tay chút nào.
“Không tin? Tự mình tìm hiểu xem có chuyện ấy không đi.”
Ninh Thừa Sênh vội muốn chứng thực, liền lấy điện thoại ra gọi cho người hầu trong anh ta hỏi ra, theo miêu tả của đám người hầu thì thật sự Hàn Nguyên Hạ đã bị Ninh Thành bắt đi đánh đập dụng hình.
Anh làm rơi cái điện thoại ngồi sụp xuống đất.
Biểu cảm như vừa bị phản bội như anh khiến Diệp Dĩnh Dư không cần ai hỏi cũng nói:
“Anh bạn à, tin lời tôi nói rồi chứ?”
“Sao ông ấy có thể?”
“Bất ngờ vậy à? Chuyện này đâu phải chỉ xảy ra với mình cậu.”
“Tôi đã hoàn toàn ủng hộ ông ta? Vậy mà đến cả người phục tùng ông ta cũng ra tay được?”
Bây giờ đến lượt Ninh Thừa Sênh phải ngồi trên đất vô lực, Diệp Dĩnh Dư đứng thẳng phân trần:
“Ninh Viễn cầm đầu một tổ chức giang hồ nhưng ngu dốt dễ bị khống chế trong tay Ninh Thành, Ninh Từ Siêu xuất chúng trong mảng y học, là người có kiến thức nhất, bộ não trong bốn người nhưng hiện cũng bị Ninh Thành buộc chặt bên mình ngăn chặn lớn mạnh.
Tới lượt Ninh Thương Thần kẻ nắm giữ thương trường bây giờ vẫn đang bị ông ta kìm hãm, ông ta cho tất cả những người ông ta có thể đem tới để âm thầm giám sát không để cậu ta có ý định phản bội.
Còn cậu - thiên tài lập trình có hàng trăm nhân tài phục tùng đang ngày một bành trướng cũng khiến ông ta lo sợ.
Ông ta muốn bắt đầu tiêu diệt người của cậu dần và bắt đầu từ Hàn Nguyên Hạ.
Mọi chuyện rõ đến vậy, cậu còn muốn hỏi đến lý do thật sự là gì ư?”
Tiếp lời, anh ta chốt lại một câu:
“Ninh Thành không tin ai hay bất kì thứ gì, kể cả sự trung thành của cậu.
Đối với hắn thì cậu cũng chỉ đang nhắm đến chức vị thừa kế của hắn mà thôi.”
Ninh Thừa Sênh nắm chặt tay, ánh mắt từ hỗn loạn cũng dần trở nên căm phẫn tột cùng, đồng thời nghiến răng nặn và vài từ cực kì nặng nề:
“Ninh Thành!”
“Nói rồi, đồng địch lại không tin.
Vốn dĩ tôi không ưa cậu như mấy anh em nhà họ Ninh, nhưng kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, cậu còn không đưa ra quyết định, đến khi tôi thay đổi thì không kịp nữa đâu.
Hãy nhớ cho kĩ, nếu tôi không cứu Hàn Nguyên Hạ thì cậu ta đã chết từ lâu rồi!”
Ninh Thừa Sênh đứng dậy, đầu ngẩng lên, cánh tay cũng dần nâng lên ngang hông.
“Tôi muốn hạ bệ ông ta.”
Diệp Dĩnh Dư hài lòng đưa tay bắt lấy tay anh.
“Hợp tác vui vẻ.”.