Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

chương 108

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thẩm Khang Dũng kéo theo Lộ Viễn Bạch rời đi, hốc mắt đỏ tươi, họ tới Cục Dân Chính làm gì ông ta tự nhiên biết rõ, người đến đây không phải là kết hôn thì chính là ly hôn.

Lộ Viễn Bạch lạnh lùng kéo tay Thẩm Khang Dũng ra, không nói lời nào.

Thấy Lộ Viễn Bạch không quan tâm đến mình mà chuẩn bị rời đi, Thẩm Khang Dũng vội ngăn ở trước mặt con trai, trên khuôn mặt già nua nôn nóng nói: “Hỏi con đó, con đưa mẹ con tới đây làm gì?”

Ánh mắt Lộ Viễn Bạch từ trên cao nhìn xuống Thẩm Khang Dũng, lạnh lùng xa cách mà nói: “Trong lòng ông hẳn là rõ ràng đi.”

Thẩm Khang Dũng quay đầu lại nhìn cửa của Cục Dân Chính, lúc này mới nói: “Viễn Bạch, con có phải hồ đồ rồi không, con thật sự để mẹ con cùng người nước ngoài kia kết hôn, ai biết người nước ngoài kia có đáng tin cậy hay không, nhìn hắn so với mẹ con kém không ít tuổi a, đừng……”

Lộ Viễn Bạch không có tâm trạng nghe Thẩm Khang Dũng nói chuyện, những lời này từ trong miệng Thẩm Khang Dũng nói ra Lộ Viễn Bạch chỉ cảm thấy châm chọc.

“Mẹ tôi cùng với ai kết hôn thì cũng cùng ông không có quan hệ, chỉ cần mẹ tôi nguyện ý, thì bất luận là ai đều có thể.”

“Lộ Viễn Bạch!”

“Thẩm Khang Dũng!” Lộ Viễn Bạch ánh mắt đầy cảnh cáo nhìn người đàn ông trước mặt: “Mẹ tôi hiện tại đã không còn là vợ của ông, bà muốn cùng với ai kết hôn là tự do của bà, ông không có quyền can thiệp!”

Thẩm Khang Dũng bị Lộ Viễn Bạch lớn tiếng nói làm cho giật mình, đứng yên tại chỗ, khóe miệng run rẩy vài cái.

Lộ Viễn Bạch liếc mắt một cái là có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng của người trước mặt, nhưng mà cậu không muốn mất thời gian ở cùng với Thẩm Khang Dũng.

Trong lòng cậu đối với Thẩm Khang Dũng có một sự chán ghét rất lớn, thậm chí nhìn cũng không muốn nhìn.

Thẩm Khang Dũng cắn chặt răng: “Mẹ con như vậy nhất định sẽ bị người nước ngoài kia lừa gạt!”

Lời nói của Thẩm Khang Dũng mang theo bi thương, giống như việc Lộ Vãn Phương cùng Uy Sâm kết hôn là đang làm chuyện có lỗi với ông ta.

Lộ Viễn Bạch đi về phía trước, Thẩm Khang Dũng muốn ngăn lại, nhưng Lộ Viễn Bạch lại trực tiếp bước qua.

“Thẩm Khang Dũng, trên thế giới này không phải ai cũng đều giống như ông đâu.”

Trên thế giới này người vong ân phụ nghĩa có rất nhiều, người sống trong vũng bùn không biết xấu hổ cùng tự cao cũng có rất nhiều, nhưng lại không phải mỗi người đều như vậy.

Không phải ai cũng muốn trở thành người không có lòng tự tôn để rồi phải sống một cuộc đời dơ bẩn.

Và không phải ai cũng bởi vì chính mình dơ bẩn liền nghĩ mọi thứ trên thế giới đều giống với mình, mà Thẩm Khang Dũng chính là người như vậy.

Lộ Viễn Bạch tay cầm hoa hồng rời đi, để lại cho Thẩm Khang Dũng một bóng lưng quyết đoán.

Mỗi lần đều là như thế này, mỗi lần ông cùng con trai gặp mặt, kết thúc cuối cùng đều là bóng dáng rời đi của Lộ Viễn Bạch, Thẩm Khang Dũng nhìn theo hướng Lộ Viễn Bạch rời đi nắm chặt bàn tay,

Lộ Vãn Phương muốn cùng một người nước ngoài trẻ tuổi chưa biết mình bao lâu kết hôn, Thẩm Khang Dũng gắt gao nhìn chằm chằm cửa Cục Dân Chính, hô hấp khó khăn.

Càng nghĩ đến chuyện này ông càng tức giận, việc này còn khiến ông tức giận hơn so với việc lúc trước biết Lộ Vãn Phương đang cùng người ngoại quốc kia yêu đương.

Thẩm Khang Dũng đứng ở trước cửa Cục Dân Chính thật lâu không đi, tài xế vẫn luôn chờ ở trong xe đi đến hỏi: “Thẩm tổng hiện tại có quay về công ty không?”

Thẩm Khang Dũng không cam lòng nhìn theo hướng Lộ Viễn Bạch rời đi, theo sau nói: “Đi.”

Rốt cuộc hiện tại công ty còn có chuyện quan trọng phải làm.

Thẩm Khang Dũng ngồi trên xe trong lòng vô cùng bực bội, nhưng ông không thể ngờ, ông vừa trở về công ty đã gặp phải mấy người kiểm sát trưởng cùng cảnh sát.

Thẩm Khang Dũng nhìn những người đang ở trong văn phòng cả người đều không khỏe, ông căn bản không nghĩ tới những người này lại ở trong văn phòng chờ ông.

“Thẩm Khang Dũng, Thẩm tiên sinh đúng không.”

Thẩm Khang Dũng vừa gặp mặt đã bị dò hỏi, vội gật đầu: “Đúng vậy.”

“Chúng tôi nhận được tin có người tố cáo ông đút lót, trốn thuế, rửa tiền, phiền ông đi cùng chúng tôi một chuyến.”

Trong nháy mắt đồng tử Thẩm Khang Dũng mãnh liệt co rút, khi bình tĩnh lại câu đầu tiên nói chính là phủ nhận: “Không có khả năng, đồng chí cảnh sát ngươi có phải hay không tìm nhầm người, tôi nhưng từ trước tới nay không có làm những việc này!”

Kiểm sát trưởng lật tìm trong tay giấy tờ, nhìn chứng cứ mà người tố cáo cung cấp nói: “Không sai, chính là ngươi Thẩm tiên sinh.”

Bị còng tay lại, Thẩm Khang Dũng theo bản năng muốn phản kháng, “Không có khả năng! Không có khả năng, nhất định là……”

Thẩm Khang Dũng nói đến một nửa, đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

Lúc trước ở đoạn thời gian ông cùng Lộ Vãn Phương muốn ly hôn, Thẩm thị xác thật kinh tế đình trệ, bắt đầu có dấu hiệu đi xuống, vì có thể mượn được sự giúp đỡ của người khác Thẩm Khang Dũng thật sự có đút lót cho người phía trên, nhưng cũng chỉ có một lần này mà thôi.

Rửa tiền cũng là ở đoạn thời gian này, nhưng ông cũng đã nhiều năm không làm nữa, những nhược điểm này, lúc đó ông đã tiêu hủy sạch sẽ, ngay cả việc trốn thuế mấy năm nay cũng không có làm.

Thẩm Khang Dũng cả người thất thần bị người khác dẫn đi.

Nếu lúc trước ông đã tiêu hủy hết tất cả chứng cứ, thì vì sao hiện tại còn có người có được chứng cứ đi tố cáo ông chứ.

“Không có khả năng! Là ai tố cáo tôi” Thẩm Khang Dũng muốn phản kháng, khuôn mặt hung dữ vặn vẹo: “Có phải hay không là do Đoàn Dự làm, hắn là muốn trả thù tôi! Những chứng cứ đó đều không thể tin là thật!”

Thẩm Khang Dũng nghĩ đến người duy nhất có thể làm được việc này chỉ có thể là Đoàn Dự, tuy rằng hai người cũng chưa có gặp mặt qua, nhưng vì mấy ngày nay công ty nhà họ Đoàn đối với công ty nhà họ Thẩm chèn ép không có dừng lại nên ông ta mới nghĩ đến Đoàn Dự đầu tiên.

Nhưng không có ai để ý tới những lời Thẩm Khang Dũng nói, áp giải người lên xe cảnh sát.

Thời điểm Lý Hàm Vi nhận được tin tức này, cả người đều không khỏe ngã ở trên mặt đất, sau đó là Thẩm Từ Văn và cha của Thẩm Khang Dũng đều biết.

Không chỉ dừng lại ở đó, công ty nhà họ Thẩm cũng sẽ bị niêm phong.

Lý Hàm Vi cả người đều run rẩy không ngừng, vội vã từ trên mặt đất nghiêng ngả lảo đảo bò dậy, đầu tóc gọn gàng lúc này trở nên tán loạn, ở ven đường gọi xe taxi liền hướng nhà họ Thẩm chạy đi.

Bà hiện tại muốn chạy nhanh về nhà, đem đồ vật có giá trị đều cầm đi.

Nhưng lúc đến nhà họ Thẩm, Lý Hàm Vi liền thấy cửa bị người giúp việc vây quanh.

Bà lúc này mới nhận ra nhà họ Thẩm cũng đã bị niêm phong.

Lý Hàm Vi hai mắt tối lại, “Rầm” một tiếng trực tiếp té xỉu ở trên mặt đất.

Lúc Lý Hàm Vi ngã xuống đất tiếng vang không nhỏ, nhưng mà những người giúp việc đang vây quanh trước cửa nhà họ Thẩm lại không có một người nào tiến lên giúp đỡ.

Một số người ở nhà họ Thẩm đã lâu, càng là chán ghét ở trên người Lý Hàm Vi đá một cái, sau đó rời đi.

Lý Hàm Vi làm tiểu tam vốn đã không tốt, nhưng không nghĩ tới nữ nhân không biết xấu hổ này, không cho đó là sự nhục nhã mà còn lấy đó làm vinh quang, căn bản không hiểu lễ nghĩa liêm sỉ là gì.

Ở nhà họ Thẩm chó cậy thế chủ nhiều năm như vậy tự nhiên cũng không có ai nhìn bà thuận mắt, hiện tại bà té xỉu ở trên mặt đất cũng không có người giúp đỡ, ngược lại còn xem như không nhìn thấy, vui vẻ rời đi.

Không phải bọn họ lạnh lùng, mà là Lý Hàm Vi không xứng.

Hiện tại công ty nhà họ Thẩm bị niêm phong, chắc chắn nhà họ Thẩm cũng đi theo sụp đổ.

Rốt cuộc hiện tại Thẩm Khang Dũng bị bắt, là tội danh đã được công bố.

Một ít người già làm việc lâu năm ở nhà họ Thẩm quay đầu nhìn lại, trong lòng cảm thán một câu "mắt thấy cao lầu khởi cũng nhìn cao lầu đổ."

Thẩm Khang Dũng một bước sai, từng bước sai, có ngày hôm nay cũng là do ông ta tự mình gieo gió gặt bão.

Chỉ đáng thương cho Lộ Vãn Phương cùng Lộ Viễn Bạch, bị người khác vô duyên vô cớ huỷ hoại cuộc sống.

Rốt cuộc thì một nhà ba người cũng không chịu đựng được cuộc sống khó khăn, họ đều chết trong sự phức tạp của lòng người.

Lúc này Lưu Hoán Minh đang ngồi ở trong văn phòng xử lý văn kiện đột nhiên nhận được điện thoại gọi đến, là số điện thoại lạ.

Lưu Hoán Minh nhìn nhìn, cuối cùng vẫn quyết định nghe, người gọi tới không nói chính mình là ai, mà lại đi thẳng vào vấn đề đem chuyện công ty nhà họ Thẩm nói cho ông.

Lưu Hoán Minh nghe xong cả người thập phần sợ hãi, vừa muốn nói cái gì đó đối phương liền cắt đứt điện thoại.

Lưu Hoán Minh là một người thông minh, ông cảm thấy lần gọi điện thoại này không thích hợp liền vội vàng sai người đi điều tra.

Nhưng đồng thời trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, may mắn là lúc trước không có thành công ký hợp đồng cùng với công ty nhà họ Thẩm.

Lưu Hoán Minh lưng dựa vào ghế nghĩ, hợp tác cùng công ty nhà họ Đoàn có thể nói là giống như từ trên bầu trời rớt xuống miếng bánh có nhân.

Tuy rằng Đoàn Dự chưa bao giờ ra mặt, nhưng là công ty lớn như vậy cũng là mười phần có danh dự.

Lưu Hoán Minh nhàn nhã ngồi, nhưng không bao lâu lại có người gọi điện thoại tới, là số điện thoại của Lưu Hoán Đông.

Thấy dãy số này, lông mày của Lưu Hoán Minh hơi nhăn lại, Lưu Hoán Đông không thể nào so với Lưu Hoán Minh, ông ta là một phú nhị đại, bản thân ông ta đã hơn ba mươi tuổi còn muốn anh trai giúp đỡ giải quyết việc rắc rối mà mình gây ra, không có bản lĩnh gì, nhưng khí phách lại không nhỏ.

Lưu Hoán Minh có chút không kiên nhẫn nhận điện thoại, không ngờ tiếng truyền đến lại không phải là tiếng của Lưu Hoán Đông, mà là một giọng nói hoảng sợ của người đàn ông cùng với âm thanh hỗn loạn.

“Lưu tổng!”

Người nói chuyện là thư ký của Lưu Hoán Đông, lúc này âm thanh lại truyền đến: “Lưu tổng không ổn, tiểu Lưu tổng bị người ta đánh vào bệnh viện rồi!”

Lưu Hoán Minh nghe xong đôi mắt trừng lớn, từ trên ghế đứng lên: “Cái gì?!”

Thời điểm Lưu Hoán Minh đi đến bệnh viện, Lưu Hoán Đông mới từ phòng cấp cứu ra tới.

Lúc này Lưu Hoán Đông nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, hơn phân nửa đầu quấn đầy băng gạc, nghe y tá nói phần đầu của Lưu Hoán Đông bị thương rất nặng, phải khâu mười mấy mũi.

Mà trên người Lưu Hoán Đông không chỉ có chỗ này bị thương, phần đùi Lưu Hoán Đông bị gãy xương phải bó thạch cao, trên người có không ít chỗ bầm tím, hơn phân nửa khuôn mặt bị đánh hiện tại không thể nhìn rõ.

Lưu Hoán Minh nhìn Lưu Hoán Đông nằm ở trên giường bất động, tức giận đến đỏ mắt: “Ai làm!”

“Là ai làm!”

Lưu Hoán Minh khi còn nhỏ có bệnh bạch cầu, cho nên nhà họ Lưu sinh thêm đứa thứ hai, Lưu Hoán Minh vẫn luôn thay Lưu Hoán Đông thu thập cục diện rắc rối không chỉ vì xuất phát từ trách nhiệm của người làm anh, còn là vì bù đắp cho những việc Lưu Hoán Đông đã trải qua khi còn nhỏ.

Cho nên người nhà họ Lưu vô cùng sủng ái Lưu Hoán Đông, cho dù hiện tại đã hơn ba mươi mấy tuổi rồi mà cũng chưa làm được chuyện gì có ích, thì cũng không có ai dám nói cái gì, cho dù trời có sập xuống, thì còn có người anh trai thông minh, tài giỏi này chống đỡ.

Lưu Hoán Minh giống như bị tức giận đến điên rồi.

Thư ký của Lưu Hoán Đông giọng run rẩy nói: “Tiểu Lưu tổng đi hội sở chơi, uống rượu xong lại cùng một tên công tử nhà giàu nổi lên tranh chấp, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng…… Nhưng là hai bên đều uống rượu, có chút men say nên khi vừa bắt đầu, có muốn ngăn cản đều cản không được, khi tách được hai người ra thì đã thấy tiểu Lưu tổng bị người đó đánh thành như vậy.”

Bí thư nhìn sắc mặt khó coi của Lưu Hoán Minh, im lặng nuốt nước miếng, sau khi nói xong liền cúi đầu không dám nhìn.

Kỳ thật như vậy vẫn còn nhẹ, nếu không phải bảo an của hội sở kia chạy tới ngăn cản kịp thời, thì nói không chừng Lưu Hoán Đông đã bị đánh chết.

Vị công tử kia nhìn cũng không giống người bình thường, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn người khác một cái cũng khiến cho người đó cảm thấy phát lạnh, trên người còn có một cỗ uy nghiêm, đem đến cho người khác mười phần áp lực.

Kỳ thật nhìn người đó cũng không giống như là công tử nhà giàu hay ăn chơi nào đó, nhưng vì đèn trong phòng của hội sở hơi mờ, thư ký cũng nhìn không rõ mặt của người đó, chỉ biết người đàn ông đó có thân hình cao lớn, một quyền liền đem Lưu Hoán Đông đánh ngã trên mặt đất.

Nói là hai bên tranh chấp, nhưng nhìn đến đánh nhau căn bản chính là một người bị đánh.

Lưu Hoán Đông bị ấn ở trên mặt đất, căn bản không có cách nào đánh trả.

Còn về việc tại sao thư ký lại gọi người đó là công tử nhà giàu……, thì là vì bí thư cũng chỉ nghĩ, người có thể đến một nơi như hội sở để chơi, thì cũng chỉ có thể là những công tử nhà giàu mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio