Cơn mưa miên man bên những hàng cây xanh ngát, đùa giỡn nhịp nhàng cùng với những cơn gió bay bay.Mưa gợi lại cho ta những kỉ niệm buồn,nhưng nó cũng cho ta những cảm xúc thật với chính mình.
Mưa đã kéo dài âm ỉ trong suốt một tuần qua,nó giống như là một dư âm với những chuổi sự kiện mà gia đình cô đang phải gánh chịu.Nhìn ra cửa sổ bệnh viện,Gia Ngân chỉ thấy lòng mình hoang mang như bước đi vô định.Cô không biết cô sẽ đi về đâu nữa!...Quay đầu lại nhìn cha, thì cô lại càng cảm giác đau xót hơn...Cô đã ở bệnh viện một tuần nay để được ở bên cạnh và gần cha hơn.Cô ước ao được như thế này lâu lắm rồi...Được nắm tay cha,kể cho cha nghe những câu chuyện mà cô nghĩ rằng, bằng ý chí và nghị lực cô đã thay đổi.....Cô tự cười cùng với những giọt nước mắt lăn dài.....
Cô bây giờ rất sợ về cái mà được gọi là nhà..Nó cô đơn,chóng chãi và sự vô tâm của những thành viên trong gia đình.Có lúc cô nghĩ rằng họ không còn trái tim nữa!!!!Chỉ còn lại duy nhất bé út vẫn hay chạy tới để thăm cha mà thôi!!!!!!
Bíp...Bíp....Bíp bíp.....
Cô hoảng sợ khi nhìn thấy nhịp tim của ba mình đang giảm xuống một cách nhanh chóng.....Bác sĩ..Bác sĩ ơi....Ba con bị làm sao thế này....Cô vừa khóc vừa chạy ra hành lan....
Con đứng ngoài này để các bác sĩ làm việc,cha con sẽ qua khỏi thôi-Người y tá nhẹ nhàng khuyên nhủ........Cô hoảng sợ và khóc nghẹn khi thấy cha mình sắp rời bỏ nơi đây.....
Nhip tim ....tiêm mũi kích hoạt thần kinh..Điện áp -Người bác sĩ hô lớn và dùng máy điện hô hấp đẩy mạnh vào ngực một cách nhanh chóng..
Nhịp tim ...tiêm thêm mũi kích thích hệ hô hấp..Điện áp -Không được rồi bác sĩ ơi nhịp tim xuống quá nhanh-người y tá vội vàng nói.
Nhip tim ...Điện áp -Lẹ đi...Người bác sĩ mồ hôi nhể nhãi trên tráng,nhưng vẫn đang cố gắng để cứu sống ông ấy...Trong khi Gia ngân vừa khóc vừa cầu trời đất cho cha cô được sống lại.
Nhịp tim đã lên lại rồi.........Ông ấy bất đầu ho ra máu....Tiêm cho ông ấy thuốc an thần..Nói xong người bác sĩ bỏ ra ngoài.
Cha con đã sống lại phải không bác sĩ-Khi thấy căn phòng mở cửa cô vội vàng chạy tới.
Cha con đã sống lại.Nhưng có điều bác phải nói với con rằng,ông ấy đã bất đầu có hiện tượng thổ huyết,nếu không phẩu thuật sớm,Thì cha con sẽ không qua khỏi tuần này đâu.Ông vừa nói vừa lấy tay quẹt mồ hôi trên trán của mình..
Cô quỳ xuống cầu xin,bác sĩ hãy cứu cha con,con sẽ kiếm tiền để có thể trả nợ.Cô vừa quỳ vừa khóc..Người bác sĩ cảm thấy xót thương cho người con gái có tấm lòng hiếu thảo như thế này..Ông cảm thấy buồn bã và chán nản rồi vội vàng bỏ đi.....
Chỉ một mình cô ở lại nơi đây.Cô khóc ngẹn ngào trong vô vọng cùng những giọt nước mắt lăn dài trên người con gái mạnh mẽ ấy.....