Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không cung kính không được.
Ông ta là một trong những người đứng đầu ở Yên Kinh, có thể nói trắng thành đen và ngược lại, dưới tay ông ta có tới công ty niêm yết với tổng tài sản hơn tỷ. Nhưng đối với Vương Hán mà nói, thân phận của ông ta không có nhiều gốc rễ, có thể cùng Vương Hán nói chuyện ngang hàng, toàn thế giới này tìm không ra người!
“Lão Cố”, Vương Hán bước vào đại sảnh của biệt thự, đi thẳng vào vấn đề: “Tất cả dây chuyền sản xuất mà bố vợ tôi cần đã chuẩn bị xong chưa?”
Cố Nguyên Châu như thể được quan tâm mà lại vừa mừng vừa lo.
Nghe đi, cậu chủ Vương gọi mình là gì? Lão Cố ư!
Thật lấy làm vinh dự!
“Cậu chủ Vương yên tâm. Tối qua, tôi nhận được cuộc gọi từ cậu chủ Vương là lập tức đích thân lộ diện. Tất cả các nhà máy phù hợp đã được liên hệ”, Cố Nguyên Châu mở laptop trên bàn ra, tìm bản đồ của thành phố Yên Kinh: “Cậu chủ Vương xem, nhà máy của nhà họ Vệ ở đây, còn các nhà máy mà tôi đã liên hệ đều nằm lân cận nhà máy của nhà họ Vệ”.
Như Cố Nguyên Châu đã nói, ông ta đánh dấu vị trí của nhà máy, vô cùng hài lòng với biểu hiện của mình: “Cậu chủ Vương, những nhà máy này đều rất tốt, dây chuyền sản xuất đều đã sẵn sàng, và chắc chắn không có vấn đề gì trong việc sản xuất chip từ xí nghiệp nhà họ Vệ”.
“Ừm”, Vương Hán thản nhiên gật đầu: “Tôi e rằng một dây chuyền sản xuất không đủ, cứ thế này đi, giữ lại tất cả các nhà máy đi. Chỉ cần bố vợ tôi cần là có thể đưa vào sản xuất bất cứ lúc nào. Ngoài ra, bố vợ tôi có thể không có đủ công nhân. Việc này cũng sẽ giao cho ông xử lý”.
Cố Nguyên Châu lập tức đồng ý: “Nhất định, nhất định, tất cả cứ để tôi xử lý”.
Nói xong ông ta còn khen nói: “Lão Vệ thật là có phúc. Cậu chủ Vương lại trở thành con rể của nhà họ Vệ, sau này ở Yên Kinh, địa vị của lão Vệ nhất định sẽ lớn thuyền lớn sóng, thật là đáng ngưỡng mộ”.
“Không vội”, Vương Hán cười nhạt nói: “Bố mẹ vợ tôi vẫn chưa biết thân phận của tôi. Ông cũng giữ bí mật này cho tôi, đừng tiết lộ. Tôi giao việc này cho ông, đến lúc đó ông xử lý khéo léo một chút. Đừng để bọn họ biết là tôi làm”.
Cố Nguyên Châu hiểu ra, trên mặt nở nụ cười.
Không hổ là cậu chủ Vương, anh hùng giấu mặt, che giấu thân phận tán gái, đây mới đúng là phong cách của người giàu có, trình độ của chúng ta còn quá non nớt so với cậu chủ Vương!
“Đã hơn chín giờ, chắc Uyển Nhi cũng đã dậy rồi...”, Vương Hán nghĩ thầm, xua tay, ra hiệu cho Cố Nguyên Châu đừng nói gì, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Vệ Uyển Nhi.
Khoảng nửa phút sau, cuộc gọi được kết nối.
“Vương Hán?”, bên kia điện thoại, Vệ Uyển Nhi dường như cố nén lại cơn tức giận: “Có chuyện gì sao?”
Mới sáng ra, ai đã khiến cho Uyển Nhi nổi giận rồi?
Lông mày Vương Hán lập tức cau lại, giọng nói vẫn dịu dàng như ngày nào: “Tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho cô, cô đã ăn chưa?”
“Ăn rồi”, cơn tức giận trong giọng nói của Vệ Uyển Nhi dịu đi một chút: “Nếu anh chỉ muốn hỏi chuyện này thì cúp máy đây, hiện tại tôi rất bận”.
Nói xong, cô chuẩn bị cúp điện thoại.
“Chờ đã”, lông mày Vương Hán như muốn dính vào nhau, nhưng giọng nói lại càng nhẹ nhàng hơn: “Uyển Nhi, buổi trưa tôi đến đón cô, được không?”
Vệ Uyển Nhi im lặng vài giây: “Cũng được, xe của tôi ở bãi đậu xe dưới tầng hầm. Anh có thể tới vào lúc giờ phút”.
“Được”, Vương Hán gật đầu đồng ý.
Vệ Uyển Nhi không nói thêm, liền cúp điện thoại.
Vừa cúp máy, sắc mặt Vương Hán lập tức trở nên trầm mặc, đôi mắt hơi híp lại, ẩn chứa một tia lạnh lẽo.
Cố Nguyên Châu ngồi đối diện với Vương Hán, sởn tóc gáy vì sợ hãi.
“Lão Cố, đừng căng thẳng”, Vương Hán xua tay, cười khổ nói: “Tôi đoán là bố vợ tôi lại chọc giận vợ tôi rồi. Chuyện này không liên quan gì đến ông”.
Cố Nguyên Châu chợt thở phào nhẹ nhõm.