Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tin nhắn mà Vương Hán đã gửi và điện thoại anh gọi chỉ ngắn ngủi trong vòng nửa phút đồng hồ, đã phát huy năng lượng khủ ng bố không thể tưởng tượng nổi.
"Hồ Nguyên Bân!", Cố Nguyên Châu tay cầm ống nghe điện thoại kiểu cổ, vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa sợ hãi: "Mau chóng xử lý tên Ngô Lỗi của công ty các ông ngay, đúng, tên là Ngô Lỗi, giáng chức của cậu ta đi. Cho ông hai mươi giây, lập tức xử lý xong chuyện này, giáng chức Ngô Lỗi xuống làm nhân viên bình thường, làm cấp cưới của Vệ Uyển Nhi!"
Hồ Nguyên Bân là chủ tịch của tập đoàn Đỉnh Tân, đang hết sức hoang mang với cuộc điện thoại này của Cố Nguyên Châu: "Hội trưởng Cố, việc này không phù hợp với quy định của hiệp hội. Mặc dù ông là hội trưởng nhưng ông cũng không có quyền can thiệp vào việc điều động nhân sự trong công ty của chúng tôi, tôi biết cậu Ngô Lỗi này, năng lực làm việc vẫn rất tốt".
"Đừng phí lời nữa!", Cố Nguyên Châu nổi điên quát: "Hồ Nguyên Bân, nể tình chúng ta là bạn bè, tôi nhắc nhở ông một tiếng, Ngô Lỗi đã chọc vào một nhân vật đáng sợ tuyệt đối không thể chọc vào, ngay đến tôi cũng không dám đắc tội. Nếu ông còn tiếp tục dài dòng thì cả tập đoàn Đỉnh Tân cũng đừng mong được yên ổn!"
Nói xong liền lập tức tắt ngang điện thoại.
Hồ Nguyên Bân toàn thân run rẩy, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Giao tình giữa ông ta và Cố Nguyên Châu không tệ, biết năng lực của Cố Nguyên Châu lớn thế nào, ngay đến Cố Nguyên Châu cũng không thể chọc vào ư? Cái tên Ngô Lỗi này rốt cuộc đã đắc tội với ai?
Hồ Nguyên Bân không dám nghĩ nhiều nữa, lập tức gọi điện thoại cho Ngô Lỗi.
Kết quả còn chưa kịp gọi đi thì đã có điện thoại gọi tới lần nữa.
Công ty Nair Dé của Pháp!
"Ông Hồ", trong điện thoại, ông chủ của công ty Nair Dé dùng vốn tiếng trung bập bẹ của mình nói: "Rất xin lỗi phải thông báo với ông, hợp tác giữa chúng ta không thể tiếp tục được nữa, công tác nội bộ trong tập đoàn Đỉnh Tân của các ông quy định quá hoang đường rồi. Hạng mục do chúng tôi và cô Vệ Uyển Nhi đàm phán quyết định lại bị cấp trên Ngô Lỗi chiếm đoạt, công ty như vậy chúng tôi không có lý do gì để hợp tác".
Nói xong liền tắt điện thoại.
"Ngô Lỗi, lại là Ngô Lỗi!", Hồ Nguyên Bân tức đến mức mặt mày tái mét, trong lòng tức tối tìm số điện thoại của Ngô Lỗi.
Tên Ngô Lỗi chó chết, để công ty mất hợp đồng, không có trái ngọt cho cậu nữa đâu!
...
Tại bãi đỗ xe của Đỉnh Tân Thị Song, Ngô Lỗi ngồi trong chiếc Audi A, đang nhìn Vương Hán bằng vẻ mặt khiêu khích, châm chọc nói: "Ồ, điện thoại đã gọi, tin nhắn cũng đã gửi rồi, kết quả thế nào? Đến xử lý tôi đi, đối phó với tôi đi! Người anh em, chơi chiêu này với tôi à, dọa ai chứ? Ngô Lỗi tôi không phải người dễ dọa đâu, cậu cứ chơi tiếp đi".
Vương Hán căn bản không thèm nhìn anh ta, giơ tay lên liếc nhìn điện thoại.
Đã năm mươi giây rồi.
"Ha ha", Ngô Lỗi càng đắc ý hơn, vô cùng càn rỡ nói: "Muốn tôi xin lỗi Vệ Uyển Nhi đúng không? Nói thật với cậu, tôi là cấp trên của cô ta, nhiệm vụ của tôi ra cô ta bắt buộc phải làm theo, tôi nói hợp đồng là của tôi thì chính là của tôi, gọi điện cho ai cũng vô dụng thôi! Muốn bắt tôi xin lỗi cô ta ư, không có cửa đâu!"
Vương Hán lại nhìn điện thoại thêm lần nữa.
Một phút, hết giờ rồi.
"Ha ha ha ha!", Ngô Lỗi cười lớn lên: "Câu không phải trâu bò lắm sao? Trâu bò hơn chút nữa tôi coi, tôi..."
Anh ta còn chưa nói xong.
Thì màn hình hiển thị của chiếc A báo có điện thoại gọi đến, là chủ tịch của tập đoàn Đỉnh Tân, Hồ Nguyên Bân!
"Chủ tịch Hồ", Ngô Lỗi không cười nhạo Vương Hán nữa, vội vàng nghe điện thoại, vẻ mặt cung kính: "Chào chủ tịch Hồ, tôi là giám đốc bộ phận kế hoạch, Ngô Lỗi. Tôi đang định báo cáo với ông, tôi đã ký được hợp đồng hai trăm triệu tệ, mang về lợi nhuận ít nhất bốn mươi triệu tệ cho công ty chúng ta..."
Chưa nói xong đã bị Hồ Nguyên Bân trực tiếp cắt ngang, tức giận nói: "Ngô Lỗi, rốt cuộc cậu đã làm cái quái gì vậy hả? Tôi không muốn nghe cậu lải nhải nữa, bây giờ tôi chính thức thông báo cho cậu, chức vụ giám đốc của cậu lập tức bị bãi nhiệm. Từ bây giờ trở đi, cậu là nhân viên bình thường của bộ phận kế hoạch, Vệ Uyển Nhi sau này chính là cấp trên trực tiếp của cậu, cậu muốn nghỉ việc cũng được, một đồng tiền lương cũng đừng mong lấy được!"
Nói xong liền trực tiếp tắt điện thoại đi.
Ngô Lỗi nghe tiếng bíp dài từ điện thoại trong xe ô tô vang lên, tim gan như rớt xuống hầm băng, cả người lập tức lạnh thấu xương.
"Không... không thể nào, chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó...", Ngô Lỗi như mất hồn, điên cuồng gọi điện lại cho Hồ Nguyên Bân, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy, sao có thể, tôi không làm gì sai cả, tôi đã ký được hợp đồng hai trăm triệu nhân dân tệ, tôi là công thần của công ty..."