"Cảm ơn hội trưởng Cố, thật sự rất cảm ơn ông", Vệ Trạch Đông liên tục nói cảm ơn, không kiềm chế nổi sự vui sướng trong lòng.
Thật may mắn khi sinh được đứa con gái Uyển Nhi này, cậu Tôn để mắt tới Uyển Nhi đúng là phúc tám đời nhà họ Vệ, nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này mới được, cho dù Uyển Nhi đã kết hôn rồi cũng không sao cả, lập tức bảo nó ly hôn với cái tên vô dụng Vương Hán kia là được, bất kể thế nào cũng phải gả cho cậu Tôn!
"Chủ tịch Vệ đừng khách sáo như vậy", Cố Nguyên Châu cười ha ha, rồi lại thâm sâu nói thêm một câu: "Chủ tịch Vệ đã sinh được một đứa con gái ngoan, tôi cũng rất yêu quý Uyển Nhi, chủ tịch Vệ đúng là có phúc!"
Nói thật lòng, Cố Nguyên Châu đúng là rất ngưỡng mộ Vệ Trạch Đông, có cô con gái Uyển Nhi này lại trở thành vợ của cậu Vương.
Cậu Vương đó là hào môn siêu cấp đẳng cấp nhất của nước Viêm Hạ, đừng nói là nước Viêm Hạ, khắp toàn thế giới cũng khó tìm ra được mấy nhân vật lớn có thể sánh ngang với cậu Vương!
Nhưng lời nói này vào tai Vệ Trạch Đông thì hoàn toàn được hiểu theo nghĩa khác.
Xem kìa, quả nhiên là cậu Tôn đã ra tay nhờ hội trưởng Cố giúp đỡ, cậu Tôn đúng là có thể diện lớn thật, nhanh như vậy đã làm xong rồi!
Cúp điện thoại, Vệ Trạch Đông không đợi thêm được một giây phút nào nữa, lập tức gọi điện cho Vệ Uyển Nhi.
Bắt buộc phải cho Uyển Nhi và cậu Tôn gặp gỡ kết giao, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt này nữa!
...
Tại quán ba Yên Vũ Thăng Bình, Vệ Uyển Nhi và Vương Hán vẫn đang uống rượu.
Sau khi chuyện hợp đồng được giải quyết, tâm trạng của Vệ Uyển Nhi đã thoái mái hơn rất nhiều, uống mấy cốc rượu vang nhẹ, hai má ửng hồng lên như màu đỏ của rượu, trông càng tăng thêm phần xinh đẹp, khiến người ta không khỏi động lòng.
Vương Hán nhìn người vợ yêu dấu trước mặt, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Anh mắt cháy bỏng này khiến Vệ Uyển Nhi tim đập tình thình, nảy sinh một cảm tình không nói rõ ra được, một cảm giác nam nữ trẻ tuổi chầm chậm lên men tại đây.
Thế nhưng.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đã cắt ngang bầu không khí kỳ điệu trong căn phòng.
"Bố?", Vệ Uyển Nhi đưa điện thoại lên, giọng điệu rất ôn hòa: "Sao vậy, có chuyện gì không?"
Cặp bố và con gái này trước đây có mối quan hệ rất tệ, nhưng sau khi ăn cơm với Chu Cửu An, đạt được hợp tác xong thì thái độ của Vệ Trạch Đông đối với Vương Hán đã có chút thay đổi, quan hệ với Vệ Uyển Nhi cũng không còn cứng nhắc như trước nữa, tất cả đều đang phát triển theo hướng khá tốt.
Nhưng, lần này Vệ Trạch Đông vừa lên tiếng lại lập tức coi Vương Hán không ra gì, tận tình khuyên bảo, nói: "Uyển Nhi à, bố nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cảm thấy Vương Hán không xứng với con. Con là con gái duy nhất của bố, bố hi vọng con có thể tìm được một người thanh niên tài tuấn, sau này có thể hạnh phúc mãi mãi".
Vệ Uyển Nhi nhíu mày, không nói gì.
Bố thương con gái là chuyện rất bình thường, hơn nữa những gì Vệ Trạch Đông nói cũng chính là những gì trong lòng Vệ Uyển Nhi nghĩ. Hôn nhân giữa cô và Vương Hán vốn là giả, sau khi đến hạn hợp đồng thì cô cũng phải tìm kiếm tình yêu của mình, cho nên Vệ Trạch Đông nói như vậy cô cũng không tức giận.
"Con gái ngoan, con không tức giận, đúng là tốt quá rồi, bố còn tưởng con lại giống như trước đây, nổi đóa lên nữa chứ", Vệ Trạch Đông rõ ràng rất vui mừng, lập tức chuyển chủ để sang cậu Tôn: "Uyển Nhi, mặc dù con đã kết hôn rồi, nhưng bố cũng không coi trọng cuộc hôn nhân này, bố đã tìm hiểu cho con một cậu thanh niên tên là Tôn Chính Đình, cậu chủ Tôn! Cậu ấy vừa giúp một việc lớn cho nhà mình, để bố sắp xếp cho con và cậu Tôn gặp nhau giao lưu, bồi dưỡng tình cảm".
Sắc mặt của Vệ Uyển Nhi nháy mắt thay đổi.
Tôn Chính Đình!
Nếu như người mà Vệ Trạch Đông nói là người khác thì không chừng Vệ Uyển Nhi có thể sẽ cân nhắc, nhưng người mà ông ta nhắc đến lại chính là Tôn Chính Đình. Trong giới con nhà giàu ở thành phố Yên Kinh này, Tôn Chính Đình là thiếu gia nhà giàu số một, số phụ nữ đã chơi bời qua tay nhiều không đếm xuể, cả Yên Kinh này có ai là không biết chứ?
Bảo cô lấy cái tên ăn chơi đàng đim Tôn Chính Đình đó ư, cô thà lấy Vương Hán còn hơn!
"Vì Tôn Chính Đình đã giúp bố nên bố lại muốn bán con cho nhà họ Tôn à?!", sắc mặt của Vệ Uyển Nhi lạnh như băng, tâm trạng đang tốt đã hoàn toàn bị Vệ Trạch Đông hủy hoại, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Muốn kết thân với nhà họ Tôn đúng không? Muốn gả thì bố tự đi mà gả! Chủ tịch Vệ, bố đúng là một ông bố tốt, con đã nhìn nhầm bố rồi!"
Nói xong liền trực tiếp tắt máy cái "rụp".