Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Hán bưng chiếc khay đi đến bên cạnh bể bơi.
Dương An Ni bơi vài vòng rồi bơi tới chỗ dưới chân Vương Hán, căn bản không nhận ra thân phận thật sự của anh.
Thuật dịch dung hàng xịn cũng không phải là hạng xoàng, đường nét cả gương mặt gần như hoàn toàn thay đổi, gương mặt lộ vẻ tươi cười niềm nở, khác một trời một vực so với dung nhan ban đầu. Cộng thêm Vương Hán còn cố tình kiềm chế thanh âm, giọng nói phát ra cũng vô cùng trầm khàn, khác hoàn toàn với trạng thái bình thường.
"Thưa cô, đây là nước chanh ướp lạnh mà cô gọi", Vương Hán đưa một chiếc ly chân dài cho Dương An Ni, rồi nhìn về phía Vệ Uyển Nhi hỏi: "Cho hỏi cô có muốn uống gì không?"
Vệ Uyển Nhi bơi tới, ngẩng đầu nhìn Vương Hán, trong lòng đột nhiên trào lên chút kỳ lạ.
Cứ luôn cảm thấy hình như đã gặp nhân viên phục vụ này ở đâu đó rồi, mơ hồ có chút thân quen, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, trong ấn tượng dường như hoàn toàn không có gương mặt nào thế này.
"Cho tôi một ly sô-đa, nhiệt độ bình thường nhé", Vệ Uyển Nhi vuốt mái tóc, một bàn tay vô ý như cố ý che trước ngực.
Dù sao cũng đang mặc đồ bơi, để lộ cảnh xuân trước ngực, cách xa thì không sao, giờ lại gần nên cô không muốn bị nhân viên phục vụ này nhìn thấy, có chút ngại ngùng.
Vương Hán đợi bọn họ uống xong, thu dọn cốc rồi trở về khu vực của nhân viên phục vụ.
"He he, Trương Phong, anh đúng là may mắn thật", mấy nam nhân viên phục vụ nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ nói: "Chúng ta bao nhiêu người thế này mà hai người đẹp đó lại chỉ đích danh anh phục vụ, chúng tôi chẳng được may mắn như vậy".
Vương Hán cười lớn nói: "Đừng vội, mọi người đều có cơ hội".
Nhân viên phục vụ lũ lượt gật đầu, vẻ mặt tràn đầy hy vọng.
Tiếp xúc gần với mấy cô chủ nhà giàu đó là cơ hội tốt mơ còn chẳng được, trong số họ có mấy người vì cơ hội này mà thậm chí còn bỏ tiền ra mua danh sách, chuyên môn lên du thuyền làm phục vụ, cũng chẳng cần tiền lương, mục đính chính là có thể bước chân vào hào môn, cả đời ăn bám đi đến đỉnh vinh quang của đời người.
"Ha ha, các anh em", một nhân viên phục vụ mặt mũi nhã nhặn trắng nõn, nhỏ giọng nói: "Trên chiếc du thuyền này toàn là bạch phú mỹ, chỉ cần có thể bào đại một người thì chắc chắn cả đời ăn sung mặc sướng, các anh thấy người đẹp nào tốt nhất?"
Vừa nói đến vấn đề này, tất cả các nhân viên phục vụ đều tỏ ra hào hứng: "Tôi để ý cô hot girl kia, tên là Kiều Bích La, anh nhìn thân hình kia, làn da kia, dáng vẻ kia mềm mại biết bao nhiêu a".
"Tôi thấy người mặc bộ bikini màu tím bên đó là được nhất", lại một nhân viên phục vụ nữa hai mắt như ứa ra hoa đào: "Đó là cô chủ nhà họ Lữ, mảnh mai cao ráo, trông cũng xinh đẹp, nếu như bào được thì tổn thọ mười năm tôi cũng tình nguyện!"
Cũng có nhân viên phục vụ để ý đến nữ người mẫu có thân hình bốc lửa, nước miếng sắp chảy cả ra ngoài: "Các anh nhìn kìa, đó là cô Phàn người mà năm nay đã đi thảm đỏ ở Châu Âu đó, nhìn cặp đào căng tràn kia, chà chà, nếu có thể lên giường với cô ta thì chắc sướng chết mất!"
"Trương Phong?", một nhân viên phục vụ đẹp trai quay đầu lại nhìn về phía Vương Hán, ánh mắt rực lửa: "Vừa nãy anh đến bên hồ bơi rồi, anh nhìn thấy rõ nhất, anh thấy người đẹp nào là vừa mắt nhất?"
Việc này còn phải hỏi sao?
Vương Hán căn bản không cần phải suy nghĩ, cười nói: "Tôi thích Vệ Uyển Nhi nhất".
"Ý anh nói là cô chủ Vệ sao", đám nhân viên phục vụ đều cười nói: "Cô Vệ quả thực xuất chúng, vừa xinh đẹp, thân hình khí chất cũng đều có. Có điều đáng tiếc, người phụ nữ tốt như cô ấy chắc chắn phải gặp gỡ phú nhị đại giàu có nhất, anh chắc chắn không có hy vọng đâu".
Vương Hán lắc đầu cười nói: "Vậy thì chưa chắc, cô Vệ chưa hẳn đã là người như vậy".
"Ha ha, cô ấy là nữ thần trong mộng của anh nhỉ, nói tốt cho cô ấy như vậy", một đám nhân viên phục vụ lũ lượt cười ồ lên, nhưng đều không có ác ý gì.
Mọi người đều là con cóc, ở đây để chờ ăn thịt được thiên nga, chẳng ai cười cợt ai, rất hòa thuận đoàn kết.