Khi Sam Sam trở về biệt thự nhà mình cũng đã h, cô nhanh nhanh chóng chóng chạy vào nhà. Quản gia Trương nhìn cô lo lắng.- Tiểu thư sao giờ cô mới trở về? Ông bà chủ đã....
- A, cháu biết rồi, cháu phải thay đồ, đi thay đồ thôi.
Sam Sam rối hết cả lên rồi hét toáng chạy lên phòng. Mấy cô hầu nhanh chóng theo lời quản gia Trương đi giúp tiểu thư của mình thay đồ. Xong xuôi tất cả thì cũng đã h, Sam Sam buộc vổng hết tóc lên trông rất tinh nghịch rồi cô mở tủ lục tìm một chiếc hộp đen có duy băng màu sữa rất đẹp rồi cầm túi của mình nhanh chóng đi xuống nhà. Tài xế riêng đã chờ sẵn để đưa Sam Sam đến nhà hàng Black Pearl.
- Ôi, sao mình đãng trí quá. Ơ khoan....
Sam Sam đột nhiên nhận ra một vấn đề, gương mặt đẹp trai đáng sợ của Dương Chí Phong hiện lên trong đầu Sam Sam. Chẳng phải đây là sinh nhật của bác Dương và đó là ba của hắn ta. Ôi điệu này cô khó mà nuốt trôi thức ăn rồi, bình thường không quen biết anh ta, không để ý có sao đâu. Chết thật.
Xe dừng lại trước nhà hàng Black Pearl sang trọng, Sam Sam bước xuống, hiện cô chỉ mặc một bộ váy bình thường nhất rồi, giản dị nhất rồi. Sam Sam hít một hơi đi đến phòng mà mẹ cô nhắc tới trước đó. Nhanh chóng đi vào, Sam Sam nhận ra ở đây có đúng bốn người là ba mẹ cô, chủ tịch Dương và cả Dương Chí Phong. Sam Sam lễ phép cúi đầu.
- Xin lỗi bác cháu vì chút chuyện cho nên đến muộn.
- Sam Sam đó hả, đã lâu không gặp cháu rồi. Lần trước cháu bận không đi được làm ta hơi buồn đó.
Chủ tịch Dường vờ hờn dỗi, Sam Sam bỏ qua Dương Chí Phong qua một bên, cô vui vẻ đi đến ôm cổ chủ tịch Dương, bình thường cô cũng thường làm thế, như một đứa con gái làm nũng với ba mình.
- Lần đó cháu cũng buồn vì không đến chúc mừng sinh nhật bác đó. Đây, hôm nay cháu có chuẩn bị quà, tuy nó không có giá trị lớn lao, bác cũng có nhiều nhưng mà cháu thấy nó hợp với bác nên đã mua.
Sam Sam đưa hộp quà xinh xắn đến trước mặt chủ tịch Dương, ba mẹ cô vẫn ngồi yên nhìn cô. Dương Chí Phong từ khi nghe cái tên Sam Sam đã ngước lên nhìn cô, hắn hoàn toàn ngạc nhiên và bất động rồi bỗng một nụ cười xuất hiện trên gương mặt hắn. Hắn không tìm cô tự đến, được hắn sẽ cho cô từ từ mà cảm nhận.
- Chà, con mắt thẩm mỹ của Sam Sam vẫn rất tinh tế đó. Cái kẹp rất đẹp.
- Oa, bác thích là cháu vui rồi.
Sam Sam mỉm cười tươi rói rồi đi về chỗ ngồi bên cạnh mẹ mình. Dương Chí Phong miệng cười hảo hảo vậy mà lời nói đầy hàm ý chỉ riêng mình Sam Sam hiểu.
- Sam Sam, sao em không qua đây ngồi đi.
- A, cái đó.
Sam Sam giật mình, nhìn hắn cô càng kinh hãi. Ba bậc phụ huynh kia thấy vậy nhìn nhau hàm ý, mỉm cười hài lòng. Sam Sam thấy ánh mắt mẹ mình đành nuốt nước bọt mà nhanh chóng đi qua bên kia ngồi cạnh Dương Chí Phong. Cô còn hơi nhích nhích ra xa hắn một chút.
- Được rồi, mọi người đều là người nhà cả. Nào ăn đi.
Sam Sam mỉm cười nhưng trong lòng đang gào thét, điệu này cô chết mất. Sam Sam ngồi cắt miếng bít tết mà mãi không xong. Ôi sao mà hôm nay lại đen đủi thế chứ, hình như sáng ra khỏi nhà cô chưa cầu trời khấn phật thì phải. Sam Sam từ từ liếc sang thấy Dương Chí Phong mỉm cười rất là đáng sợ, nham hiểm cực kì. Điệu này nếu cô đoán không nhầm chỉ lát nữa hắn ta sẽ vờ muốn đưa cô đi chơi để trừ khử cô luôn.
- Sam Sam hình như cháu vừa tốt nghiệp phải không?
- A, dạ vâng. Cháu mới được nghỉ hè xong nhưng vẫn phải đến thư viện để đọc sách đó.
- Ai chà.
Chủ tịch Dương vẻ suy nghĩ, ba của Sam Sam cười cười.
- Cậu không cần quá để ý tới con bé đâu. Sam Sam sẽ đến nhà hàng này làm việc vào ngày mai thôi. Con bé học vậy đủ rồi.
- Cháu sẽ là đầu bếp tài ba thôi Sam Sam.
Chủ tịch Dương cười nhìn cô. Sam Sam cũng cười, một nụ cười tỏa nắng. Thôi thì không tránh được cả đời cứ một lần đối diện đi cho rồi. Vừa lúc có cuộc gọi đến, Sam Sam như người vớ được vàng, cô vội vàng cầm điện thoại cười ngượng nhìn mọi người.
- Cháu xin phép nghe điện thoại.
- Nếu không quan trọng con ngồi đây nghe luôn đi.
"Ôi mẹ ơi, mẹ có biết hại con không?" Sam Sam khóc trong im lặng, nuốt nước mắt vào trong cô bắt máy.
- A dạ, Sam Sam xin nghe.
- "Lâm Sam Sam, có vấn đề rồi đây. Cậu gửi nhầm tài liệu cho tôi. Ngày mai tôi phải có tài liệu ẩm thực cơ mà, tôi phải làm một tiêu mục mới đó. Vậy mà cậu làm ăn thế hả?"
Sam Sam phải đưa cái điện thoại ra xa, mọi người nhìn cô thì cô chỉ cười cười. Khi thấy bên kia đã bình tĩnh Sam Sam đưa điện thoại lại gần.
- Hiểu Mai hả, xin lỗi nhé, bây giờ tôi sẽ đi lấy tài liệu cho cậu ngay. Chịu khó đợi nha.
- "Trước h tôi cần có tài liệu, cậu nhanh nhanh đi, nếu không tôi không tha cho cậu đâu."
Hiểu Mai đe dọa rồi cúp máy. Sam Sam nhẹ nhàng tắt máy nhìn chủ tịch Dương mỉm cười vẻ hơi áy náy.
- Bác Dương, chẳng là cháu gửi nhầm chút tài liệu mà cậu ấy cần gấp. Hiện cháu cần phải đi lấy ngay tài liệu đem đến cho cậu ấy. Vì vậy cháu xin phép được đi.
- À, được thôi. Công việc vẫn là quan trọng không nên chậm chễ.
Chủ tịch Dương mỉm cười, Sam Sam mừng thầm, cuối cùng cũng thoát rồi. Ấy thế mà cô chưa kịp vui mừng dài dài thì Dương Chí Phong đã lên tiếng phá đám.
- Để anh đưa em đi. Dù sao bây giờ cũng tối, ở ngoài chẳng mấy an toàn.
- A, được đó, Chí Phong, đưa em đi cẩn thận.
- Vâng thưa ba, vậy con xin phép, ba và cô chú cứ dùng bữa.
Dương Chí Phong đứng dậy cúi đầu rồi nhìn Sam Sam mỉm cười đầy hàm ý. Sam Sam ngoan ngoãn cúi chào đi theo hắn ta.
- Anh....đừng có dở trò đấy. Đợi tôi gửi xong tài liệu muốn giải quyết chuyện gì cũng chấp luôn.
Sam Sam cảnh giác lên tiếng. Dương Chí Phong vẫn yên lặng bước đi. Sam Sam bĩu môi rồi chạy lên phía trước đi thẳng ra cổng đợi. Dương Chí Phong tự mình đi lấy xe, lúc đi gần đến thấy Sam Sam đứng dựa lưng ở bức tường đang nhìn chăm chú vào điện thoại không rời. Hình như có gì đó làm cô rất chăm chú, nét mặt cũng thay đổi, rất buồn, rất cô đơn và rất đau.
Bíp bíp.
Dương Chí Phong ấn còi ra ám hiệu, Sam Sam giật mình nhìn hắn ta rồi lại nhoẻn miệng cười nhanh chóng lên xe. Hắn thấy khó hiểu, người con gái này sao lắm sắc thái biểu cảm đến thế?