Gân xanh trên trán Lục Cẩn Hiên nảy lên, anh tức giận nhưng không có cách nào vì chuyện ở nhà đang gấp, anh phải về ngay.
Nếu không, anh sẽ tóm cổ thằng nhóc nghịch ngợm Tử Tiệp và cho nó một trận, gần đây Lục gia quá dễ dãi với đám trẻ rồi.
Thấy không khí có vẻ căng thẳng, Vân Mộng nắm lấy áo ngoài của anh rồi nhẹ giọng xin phép:
“Lục tổng, em có thể tự đi được.
Anh bận mà, xuất phát sớm còn kịp.”
“Tôi biết rồi, hồ sơ trên bàn không cần đụng vào.
Em đi đi, cẩn thận đừng để bản thân bị thương nữa.” Lục Cẩn Hiên vuốt tóc cô rời mới rời khỏi phòng làm việc.
Cảm giác được bàn tay anh xoa nhẹ mang theo chút dịu dàng, Vân Mộng ngẩn người.
Cô đã điên cuồng ngăn cản bản thân nhưng những hành động của anh vẫn khiến tim cô đập như điên.
Một người con gái chưa biết yêu bao giờ, được đối xử tốt vài lần liền sa vào trong đó, không cách nào vùng vẫy thoát ra được…
…
Lục Cẩn Hiên ra ngoài, tự lái xe một chuyến về phía Bắc.
Trên đường đi, anh lần nữa liên lạc cho Lục Tử Tiệp.
“Vừa rồi chưa hỏi em, ba có bảo em về không?”
Lục gia là một gia tộc lớn mạnh, bởi vì tuổi thọ của họ tương đối dài, thậm chí có thể nói gần như bất tử nên gia sản tích góp được không mấy ai sánh được, chẳng qua để tránh tai mắt khắp nơi, họ sống không quá khoa trương.
Phía Bắc của thành phố S có một ngọn núi thuộc quyền sở hữu của họ, vốn đã giao kèo với phía chính phủ nên cũng rất yên tĩnh, không ai tới quấy rầy, vậy mà gần đây phát hiện có kẻ xâm nhập, còn làm bị thương người trong nhà.
Đây cũng là lý do Lục Cẩn Hiên và Lục Tử Tiệp đang ở bên ngoài phải trở lại gấp.
Chờ một lát, Lục Cẩn Hiên mới nghe được tiếng thở dài của em trai:
“Em không muốn về.”
“Anh hiểu rồi, tự mình cẩn thận.”
Lục Cẩn Hiên không hỏi thêm gì, vì em trai của anh vốn có hiềm khích với cha nên luôn tránh mặt ông.
Ma cà rồng, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì sẽ bất tử.
Qua thời gian dài, vốn dĩ họ phải có rất nhiều anh chị em, nhưng vì năng lực sinh sản có hạn nên cả dòng tộc của Lục gia chỉ có khoảng năm mươi mấy người, còn phải chia ra sống ở những nơi khác nhau, liên tục di chuyển và thay đổi thân phận để không bị phát giác.
Lúc Lục Cẩn Hiên trở về biệt thự giữa núi thì chỉ có ông bà nội và cha mẹ anh ra đón.
Người đàn ông kia không biết đã bao nhiêu tuổi, vậy mà trông giống như anh trai của Lục Cẩn Hiên.
Ông ta tên Lục Kình - một ma cà rồng còn trẻ, chỉ mới hơn trăm tuổi mà thôi.
Lục Kình thấy con trai về một mình lập tức không vui:
“Tử Tiệp đâu?”
“Nó không muốn về.” Lục Cẩn Hiên lắc đầu.
Lúc này, Lục Cẩn Hiên mới nhìn về phía người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh cha mình.
Nếu chỉ nhìn từ ngoài vào thì không ai dám nghĩ họ là vợ chồng, bởi bà ấy còn già hơn Lục Kình rất rất nhiều, trên mặt đã xuất hiện vô số nếp nhăn chồng lên nhau.
Bà cố gắng nở nụ cười với Lục Cẩn Hiên:
“Con về là được rồi, có muốn ăn gì không? Mẹ nấu cho con nhé?”
Lục Cẩn Hiên thấy mắt có chút xót:
“Con đã ăn rồi, mẹ không cần phải xuống bếp đâu.”
Lục phu nhân là một người thường, một nhân loại sống giữa căn biệt thự chỉ toàn là quái vật.
Hai ma cà rồng ở với nhau cả mấy trăm năm chưa chắc đã sinh được một đứa nhỏ, mà Lục thị đời này có tới hai đứa con trai là Lục Cẩn Hiên và Lục Tử Tiệp đều nhờ công của bà.
Sau khi sinh, cơ thể bà trở nên yếu ớt và già đi mau chóng, vốn dĩ chỉ tuổi mà trông chẳng khác gì bà lão .
Lục Cẩn Hiên đỡ tay bà rồi đi vào nhà, từng bước một đều cẩn thận, sợ làm bà đau.
Nhìn con trai một lát xong, Lục phu nhân phải về phòng nghỉ ngơi.
Lục Kình đắp chăn lại cho vợ, trong đôi mắt màu màu của ông nhòe nhoẹt nước.
Lục Cẩn Hiên đi ra ngoài cùng ông, một lần nữa lặp lại câu hỏi mà anh vẫn luôn hỏi:
“Ba, mẹ vẫn không chấp nhận sao?”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Kình thoáng qua nét đau khổ:
“Bà ấy không chấp nhận.”
Ông muốn thử biến vợ mình thành một ma cà rồng không thuần chủng, tuy rằng tỉ lệ thành công thấp, dễ xảy ra biến chứng, nhưng ông chỉ mong có cách giúp bà sống với mình thật lâu thật lâu.
Vậy mà khi đề nghị chuyện này, bà thẳng thừng từ chối.
Bởi vì vốn là một người lương thiện, bà không muốn biến thành kẻ uống máu đồng loại.
Lục Cẩn Hiên thở dài một hơi, sau đó nói:
“Đi thôi.
Con muốn nhìn thử vết thương của chú.”
“Ừ.”
Lục Kình giấu tâm sự vào lòng, đưa con trai đến một căn phòng khác trong biệt thự.
Tại đó, Lục Cẩn Hiên nhìn thấy người chú cách đây không lâu còn cười nói với mình nằm yên vị trong một cỗ quan tài hình chữ nhật, da thịt trắng xanh hơi lõm vào, trông như đã mất.
Lục Kình chỉ vào vết thương dữ tợn đầy sẹo trên vai ông ấy:
“Ba đã gắp viên đạn bạc ra, may mắn chỉ bị bắn trúng vai nên ông ấy còn trụ được, nhưng chỉ sợ phải mất rất lâu mới hồi phục.”
“Chú ấy được tìm thấy ở đâu?”
Lục Kình nghe con trai hỏi thì rút điện thoại ra, chỉ vào một vị trí trên bản đồ điện tử, nói:
“Khu vực này.”
Lục Cẩn Hiên sắc mặt lạnh lẽo, tròng mắt đã bắt đầu chuyển sang màu máu vô tình.
Bất kể ai dám động vào người nhà anh đều phải trả giá!