Lý Nhã Hân vừa từ nhà của mẹ anh về, định chạy lên tìm anh thì liền thấy cảnh này, cảnh anh hôn cô, ả tức lắm, tay nắm thật chặt. Vậy thì ra anh có tình cảm với cô gái này sao? Không được, vậy thì nhất định cô sẽ là đối thủ của ả.
- "Ngày mai tôi muốn đi làm trở lại. Anh có thể nói với Viện trưởng giúp tôi không?"
Tư Duệ đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Cô muốn đi làm, cô không muốn ở nhà để chịu cảnh giam lỏng, nhìn anh và cô gái khác tình tứ bên nhau được.
- "Nhưng em đang mang thai, sức khoẻ lại không được tốt vậy nên em cứ ở nhà dưỡng thai đi. Em sợ tôi không nuôi nổi em hay sao?"
- "Anh quan tâm đến đứa bé sao?"
Hỏi anh câu này, cô rất mong chờ một câu trả lời tốt đẹp từ anh.
- "Cha đứa bé là ai? Có phải là..."
- "Nếu em nói đứa bé là con của anh thì anh có tin không?"
Anh yên lặng, nhìn cô nhưng lại không đáp. Thấy vậy, Tư Duệ cười lạnh:
- "Em biết mà, anh sẽ không tin em đâu."
Lúc cô hỏi anh câu hỏi kia, cô mong là anh sẽ trả lời là "anh tin em" nhưng kết quả lại ngược lại với mong muốn của anh. Một người như anh, phụ nữ theo đuổi không thiếu thì mắc mớ gì anh phải vì một đứa bé mà yêu cô chứ.
- "Thiệu Huy à~ Em về rồi~"
Đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói của Lý Nhã Hân, Tư Duệ lập tức lau nước mắt rồi bảo anh:
- "Cô gái của anh đang tìm anh kìa. Anh mau ra đi. Tôi không muốn cô ấy hiểu lầm đâu. À quên, căn phòng này ngày mai tôi sẽ trả lại anh. Tôi sẽ qua phòng ngủ dành cho khách."
Bên ngoài, tiếng nói của Lý Nhã Hân ngày càng dồn dập, Chu Thiệu Huy đành đứng dậy rồi rời đi. Lý Nhã Hân thấy anh thì vui mừng chạy tới ôm anh, nở một nụ cười thật tươi.
- "Em về rồi nè~ Anh có nhớ em không? Người ta nhớ anh lắm đó."
- "Phòng của em anh đã kêu người làm sắp xếp xong cả rồi. Đi tắm đi rồi còn đi ngủ."bg-ssp-{height:px}
Anh đẩy ả ra rồi nói.
- "Ơ? Anh quên lúc chiều anh nói gì rồi à? Anh nói tối về sẽ đền cho người ta cơ mà? Bây giờ anh định nuốt lời đấy à?"
Lý Nhã Hân nhất định không buông anh ra, còn cố tình nói câu sau thật to để cho cô nghe thấy.
- "Bây giờ anh phải qua thư phòng xem nốt đống tài liệu. Thôi để hôm khác đi."
Chu Thiệu Huy lại chối. Không hiểu sao mặc dù lúc gặp lại cô, tình đầu của anh, anh có chút xao xuyến nhưng anh lại không muốn cùng cô làm mấy chuyện nam nữ mặc dù bây giờ Lý Nhã Hân đã là một siêu mẫu hàng đầu thế giới, thân hình so với ngày xưa có phần hấp dẫn, nóng bỏng hơn nhiều.
Nhưng ban nãy, ả sớm đã nghe được chuyện cô mang thai, nếu cô thực sự mang thai con của anh thì ả cũng phải nhanh chóng có thai, xem ai mới thực sự là nữ chủ nhân của căn nhà này. Nghĩ vậy, ả lập tức đẩy anh tựa vào cánh cửa (phòng cô) rồi hôn anh. Chu Thiệu Huy ban đầu định từ chối nhưng nghĩ sau cánh cửa kia là cô, anh lập tức đón nhận ả, anh muốn phục thù cô, phục thù chuyện cô dám sau lưng anh qua lại với người đàn ông khác. Nghĩ vậy, anh đang từ thế bị động liền chuyển sang chủ động. Anh xoay người, đẩy ả vào cánh cửa rồi hôn ngấu nghiến. Nụ hôn cuồng nhiệt khiến ả mê say, ả ngửa cổ lên tận hưởng, miệng không ngừng nói lớn:
- "Anh hư quá đi, ban nãy còn từ chối mà bây giờ lại cuồng nhiệt như vậy...ưm...ưm..."
Tư Duệ ở bên trong nghe rõ mồn một giọng nói của hai người họ, cô không kìm nén nổi sự tò mò, chân nhẹ nhàng bước tới gần cánh cửa lắng nghe. Những âm thanh rên rỉ cứ dồn dập rót vào tai cô, Tư Duệ đau lòng nhưng không dám khóc thành tiếng.
- "Chúng ta về phòng của em thôi nào."
Chu Thiệu Huy bế bổng ả lên, tiến về phía phòng của ả.
Về tới phòng của ả, anh vừa đặt ả xuống giường thì ả lập tức nhổm dậy, kéo cổ áo anh khiến anh cúi gập người xuống rồi hôn anh. Váy của ả vì sự va chạm cuồng nhiệt mà tuột dần xuống, để lộ ra bầu ngực chỉ dán hai miếng dán ngực bên trong, cực kỳ căng tròn. Lâu lắm rồi ả mới lại được tận hưởng cơn khoái cảm này nên bên dưới ả chưa gù đã ướt đẫm, con tim như gào thét đòi anh chiếm lấy. Thế nhưng đang lúc cao trào thì anh liền dừng lại, đẩy ả ra rồi nhanh chóng mặc áo vào. Lý Nhã Hân đang tận hưởng thì đột nhiên mất hứng, mặt mày nhăn nhó, làm nũng với anh:
- "Em muốn anh...đừng dừng lại mà. Chúng ta tiếp tục đi."
- "Để hôm khác đi. Hôm nay anh mệt rồi."
Mặc dù trước kia anh từng qua lại với nhiều cô gái nhưng từ khi gặp cô, anh đối với những cô gái khác đều không có hứng thú. Mặc quần áo xong, anh không quan tâm đến ả nữa, lạnh lùng rời đi.
Cả đêm đó, anh không ngừng suy nghĩ về những gì cô nói lúc tối. Nếu đứa bé là con anh thì anh sẽ chấp nhận một cô gái thực dụng như cô sao? Còn Tư Duệ, cả đêm cô gần như khóc hết nước mắt cho tới khi mệt quá mà thiếp đi.