"Oa, Thế Phong, thật sự rất đẹp trai nha!" Ngẩng đầu, Yên Lam phát hiện Cận Thế Phong đã thay quần áo, đầu tóc rất chỉn chu, thật lòng khen ngợi.
"Nhưng mà.." Yên Lam khẽ nghiêng đầu nghi hoặc, "Thế Phong, anh ra ngoài làm tóc khi nào vậy? So với trước đây đẹp hơn rất nhiều!"
So với trước đây đẹp hơn rất nhiều? Cận Thế Phong nhíu mày, "Trước đây anh rất khó coi sao?"
"Hắc hắc, không phải, trước đây cũng đẹp, nhưng bây giờ còn đẹp hơn ấy!" Yên Lam vội vàng bổ sung.
Không nói thêm gì nữa, Cận Thế Phong vuốt cằm nhìn Yên Lam đánh giá từ trên xuống dưới, "Lam Lam, em thì sao? Định mặc thế này đi à?"
Nhìn cô xem, chỉ mặc một chiếc váy liền thân màu hồng thật bình thường .
"Tất nhiên là không rồi, em là phù dâu mà, lát đến đó em còn thay y phục nữa."
"À, anh chuẩn bị cho em thứ này." Nói xong, anh đưa đến trước mặt cô một hộp quà thiết kế tinh xảo.
"Đây là cái gì vậy anh?" Yên Lam bối rối nhận chiếc hộp.
Cẩn thận mở ra, Yên Lam kinh ngạc kêu lên, "Lễ phục đẹp quá! Anh chuẩn bị từ bao giờ
thế?"
"Em hỏi làm gì? Không phải vừa kêu không còn thời gian sao? Đi thay đồ nhanh lên!" Vừa nói, Cận Thế Phong vừa đẩy Yên Lam cùng chiếc hộp vào trong phòng.
Chờ Yên Lam thay xong quần áo, Cận Thế Phong lại đánh giá lại một lượt, vô cùng hài lòng với bộ y phục mình đã chọn. Sau đó, anh lập tức giữ chặt Yên Lam, ấn cô ngồi xuống ghế, một đám người không biết từ đâu vây xung quanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Không chờ cô thắc mắc những người này là ai, ở đâu, họ đã luôn tay luôn chân hành động.
Làm tóc, trang điểm, thì ra là Cận Thế Phong gọi nhà tạo mẫu đến. Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao mới sáng sớm mà Thế Phong đã chỉn chu tóc tai đẹp đẽ đến vậy. Hóa ra là được người ta phục vụ tận nhà.
Một lúc sau, các công đoạn cũng hoàn thành, này thì tóc vấn, này thì phấn son.
Đứng trước tấm gương lớn trong phòng, Yên Lam nhìn hình ảnh của chính mình trong gương, kinh ngạc không nói ra lời. Đây có phải là Yên Lam cô không thế? Tuy rằng bình thường cũng có thể xem như xinh đẹp, nhưng so với hình ảnh trong gương vẫn còn khác một trời một vực.
Trong gương, người con gái mới xinh đẹp, tao nhã làm sao, cao quý mà vẫn gợi cảm. Váy màu lam mềm mại, khoe ra hết thảy đường cong lung linh cần có, tà váy xẻ một đường sâu lộ ra đôi chân thon dài cùng bắp đùi nõn nà. Đôi giầy cao gót màu đen, đế giày trong suốt như nước, dây cài in vào làn da trắng ngần càng nổi bật hơn. Đôi môi đỏ mọng, mỗi lần mỉm cười, ánh mắt như có sóng nước long lanh, muốn quyến rũ có quyến rũ, muốn gợi cảm có gợi cảm. Trời ơi, đây là cô sao?
Xoay người, thấy Cận Thế Phong đang ngây ngốc sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn mình, ánh mắt thâm tình chiêm ngưỡng, Yên Lam không tự nhiên lấy tay che mặt, lảng tránh ánh mắt nóng bỏng của anh.
Cận Thế Phong đi lên trước, kéo tay cô xuống, khoác tay lên ôm vai cô. Hai người đứng cạnh nhau, tựa như tiên đồng ngọc nữ, thật là một đôi trai tài gái sắc.
Chẳng biết Cận Thế Phong lấy từ đâu ra một dây vòng cổ nạm kim cương, cúi đầu đeo vào cổ cô. Màu sắc sáng chói, thiết kế độc đáo, khiến Yên Lam càng thêm lung linh.
Đi tới nơi nhà của Trần Mạt , Yên Lam xuống xe, trên xe chỉ còn một mình Cận Thế Phong, e là sẽ buồn chán chết mất.
"Thế Phong, anh có muốn đi lên đó cùng em không?" Yên Lam quay đầu hỏi lần nữa.
"Không, em lên đó một mình đi. Trên đó toàn phụ nữ, anh lên làm gì? Anh đợi trong xe, bao giờ xong chúng ta sẽ đến giáo đường luôn."
"Vậy em lên trước." Yên Lam nói xong quay người đi luôn.
Vào phòng, thấy Trần Mạt đang ngồi trên giường, Yên Lam lên tiếng gọi rồi tiến đến. Nghe thấy tiếng gọi của Yên Lam, Trần Mạt quay đầu, chỉ kịp chào hai tiếng "Lam Lam…" liền bị
gián đoạn.
"Lam Lam, câu muốn mình tức chết sao? Hôm nay mình là cô dâu, cậu lại dám xinh đẹp hơn mình ư?" Nói xong, Trần Mạt xị mặt. Trông Yên Lam thật là xinh đẹp mà.
"Sao thế được, Mạt Mạt, cậu là cô dâu xinh đẹp nhất!" Yên Lam nhìn Trần Mạt cười cười, "Hôm nay, đảm bảo cậu sẽ khiến cho mọi người trong hội trường mê mệt!"
"Thật không?"
Cận Thế Phong ngồi trên xe đã hơn nửa tiếng, nhưng chú rể Tồn Viễn này không biết làm gì, còn không đi đón dâu đi? Anh không có kiên nhẫn lâu như vậy đâu.
Suy nghĩ một lát, Cận Thế Phong mở cửa bước xuống, lại nhìn thấy đoàn xe đưa dâu lục tục đi đến. Từng chiếc một dừng lại ngay sau chiếc đằng trước, xe hoa trang trí lộng lẫy đứng ngay hàng đầu. Mọi người đều xuống xe, trên mặt ai cũng là nét vui tươi phấn khởi.
"Ai da! Cậu nhìn xem, kia có phải Chủ tịch tập đoàn Khải Phong Cận Thế Phong không?"
Cách đó không xa có hai người vừa xuống xe, nhìn thấy Cận Thế Phong liền hỏi người còn lại. Bọn họ tuy đều là bạn học của Kỷ Tồn Viễn, trên thương trường cũng không lạ gì Cận Thế Phong.
"Mình thấy cũng giống, nhưng một nhân vật tầm cỡ như thế làm sao lại đến đây được?
Chẳng lẽ cũng tham gia hôn lễ? Hay là….cướp dâu?" ( >_