Thoáng nhìn thấy cốc sữa nóng đặt trên bàn, Cận Thế Phong buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại. Khó khăn rời khỏi giường, vuốt ngược tóc, hắn vội bước qua cầm lấy cốc sữa, lại quay sang nhìn người phụ nữ trên giường, khẽ nói. "Chờ cơ thể em khoẻ lên, anh sẽ tìm em tiếp tục." Chuyện quan trọng trước mắt là phải cho Yên Lam uống hết cốc sữa nóng này, để nàng có thể ngủ tốt hơn. Cận Thế Phong nhẹ nhàng ngồi lên giường, ôm lấy cơ thể Yên Lam, đưa cốc sưã đến tận miệng nàng, nhưng Yên Lam dường như lại không có cảm giác, thậm chí là không uống dù chỉ một chút.
Cận Thế Phong có điểm sốt ruột, hình như nàng không uống vơi đi được một chút sữa nóng nào cả, cứ như vậy đối với cơ thể sẽ có biết bao nhiêu là ảnh hưởng, suy nghĩ một chút, Cận Thế Phong liền tự mình hớp lấy một ngụm sữa nóng, rồi nghiêng đầu, miệng kề miệng, từng chút từng chút, đẩy sưã nóng vào kẽ môi Yên Lam. Cứ tiếp tục từng ngụm cho đến hết, Cận Thế Phong mới thở phào một hơi, đặt cái cốc xuống, vưà định xoay người đi ra ngoài, nhưng laị như phản ứng bản năng khiến hắn nhanh chóng cuí người trở lại, áp chặt lấy môi Yên Lam một lần nưã.
Giống như đôi môi non mềm cuả đưá trẻ nhỏ, mang theo vài phần hơi sưã, cảm giác đầy đặn như vậy, hôn vào, làm cho huyệt thái dương cuả hắn đột nhiên đập mạnh, bên dưới thân bỗng căng phồng chặt khít, như muốn trỗi dậy, vươn ra khỏi nơi chật hẹp đó.
Tất cả dục vọng từ sâu trong cơ thể Cận Thế Phong như thể đang bị trêu chọc mà nổi dậy, nhưng tâm trí cuả người phụ nữ dưới thân lại đang mơ hồ không rõ, thậm chí còn đang trong trạng thái mê man, nửa tỉnh nưả mơ.
"Mặc dù là tình nhân, cũng không thể dằn vặt, đày đoạ đàn ông thế này chứ?"Cận Thế Phong thở hồng hộc đứng dậy rời khỏi giường, đi thẳng đến phòng tắm, hạ hoả.
"Chuyện giải phẫu cuả tiểu Triết, thật cám ơn anh" Yên Lam chớp mắt vài cái, dường như
nàng đã rất nỗ lực, cố gắng nuốt nước mắt vào trong lòng. Ngày hôm nay, nàng khóc đủ
nhiều rồi, dù sao cũng không thể cứ tiếp tục khóc mãi như vậy được, đúng không? Nàng thực sự rất muốn khóc… Cả đời này, e rằng sẽ không bao giờ khóc nhiều như ngày hôm nay. Nước mắt không ngừng tràn quanh hốc mắt, cùng lời cám ơn với sự cảm động, đúng hơn là vui mừng quá mà bật khóc.
Người đàn ông bị nàng cự tuyệt này, nói là không thích nàng, không yêu nàng, thế nhưng vào thời khắc quan trọng, lại chính là người giúp nàng, hành động này, làm sao nàng có thể nói là không vui? Không cảm động? Hắn thích làm gì thì làm nấy, không phải càng nhiệt tình hơn những người đàn ông suốt ngày nói ra miệng là yêu sao? Vì sao nàng không thể đem những hành động ấy giải thích rằng hắn kỳ thật là yêu nàng chứ ?
Cận Thế Phong chậm rãi bước từ phiá cưả sổ đến bên nàng, trước mắt hắn là đôi mắt với đầy ắp nước mắt viền mi, cái muĩ ửng hồng, tất cả đều biểu hiện người phụ nữ trước mặt hắn dường như đang muốn khóc.
Thoáng nhìn thấy cốc sữa nóng đặt trên bàn, Cận Thế Phong buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại. Khó khăn rời khỏi giường, vuốt ngược tóc, hắn vội bước qua cầm lấy cốc sữa, lại quay sang nhìn người phụ nữ trên giường, khẽ nói. "Chờ cơ thể em khoẻ lên, anh sẽ tìm em tiếp tục." Chuyện quan trọng trước mắt là phải cho Yên Lam uống hết cốc sữa nóng này, để nàng có thể ngủ tốt hơn. Cận Thế Phong nhẹ nhàng ngồi lên giường, ôm lấy cơ thể Yên Lam, đưa cốc sưã đến tận miệng nàng, nhưng Yên Lam dường như lại không có cảm giác, thậm chí là không uống dù chỉ một chút.
Cận Thế Phong có điểm sốt ruột, hình như nàng không uống vơi đi được một chút sữa nóng nào cả, cứ như vậy đối với cơ thể sẽ có biết bao nhiêu là ảnh hưởng, suy nghĩ một chút, Cận Thế Phong liền tự mình hớp lấy một ngụm sữa nóng, rồi nghiêng đầu, miệng kề miệng, từng chút từng chút, đẩy sưã nóng vào kẽ môi Yên Lam. Cứ tiếp tục từng ngụm cho đến hết, Cận Thế Phong mới thở phào một hơi, đặt cái cốc xuống, vưà định xoay người đi ra ngoài, nhưng laị như phản ứng bản năng khiến hắn nhanh chóng cuí người trở lại, áp chặt lấy môi Yên Lam một lần nưã.
Giống như đôi môi non mềm cuả đưá trẻ nhỏ, mang theo vài phần hơi sưã, cảm giác đầy đặn như vậy, hôn vào, làm cho huyệt thái dương cuả hắn đột nhiên đập mạnh, bên dưới thân bỗng căng phồng chặt khít, như muốn trỗi dậy, vươn ra khỏi nơi chật hẹp đó.
Tất cả dục vọng từ sâu trong cơ thể Cận Thế Phong như thể đang bị trêu chọc mà nổi dậy, nhưng tâm trí cuả người phụ nữ dưới thân lại đang mơ hồ không rõ, thậm chí còn đang trong trạng thái mê man, nửa tỉnh nưả mơ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
"Mặc dù là tình nhân, cũng không thể dằn vặt, đày đoạ đàn ông thế này chứ?"Cận Thế Phong thở hồng hộc đứng dậy rời khỏi giường, đi thẳng đến phòng tắm, hạ hoả.
"Chuyện giải phẫu cuả tiểu Triết, thật cám ơn anh" Yên Lam chớp mắt vài cái, dường như
nàng đã rất nỗ lực, cố gắng nuốt nước mắt vào trong lòng. Ngày hôm nay, nàng khóc đủ
nhiều rồi, dù sao cũng không thể cứ tiếp tục khóc mãi như vậy được, đúng không? Nàng thực sự rất muốn khóc… Cả đời này, e rằng sẽ không bao giờ khóc nhiều như ngày hôm nay. Nước mắt không ngừng tràn quanh hốc mắt, cùng lời cám ơn với sự cảm động, đúng hơn là vui mừng quá mà bật khóc.
Người đàn ông bị nàng cự tuyệt này, nói là không thích nàng, không yêu nàng, thế nhưng vào thời khắc quan trọng, lại chính là người giúp nàng, hành động này, làm sao nàng có thể nói là không vui? Không cảm động? Hắn thích làm gì thì làm nấy, không phải càng nhiệt tình hơn những người đàn ông suốt ngày nói ra miệng là yêu sao? Vì sao nàng không thể đem những hành động ấy giải thích rằng hắn kỳ thật là yêu nàng chứ ?
Cận Thế Phong chậm rãi bước từ phiá cưả sổ đến bên nàng, trước mắt hắn là đôi mắt với đầy ắp nước mắt viền mi, cái muĩ ửng hồng, tất cả đều biểu hiện người phụ nữ trước mặt hắn dường như đang muốn khóc.