Hơp Thể Song Tu

chương 104: tử ngọc không đài, tụ bảo bồn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu Vân Hoa phu nhân tới, như vậy nhất định là Hỏa Vân lão tổ ra lệnh... Hỏa Vân lão tổ có chuyện quan trọng để cho nàng làm, vả lại chuyện này không thể để cho bất kỳ người nào biết, thậm chí bao gồm Hỏa Vân tông chưởng môn cao tầng...

- Không, lão tử quản nhiều việc vớ vẩn như vậy làm gì... Vạn nhất kéo vào phiền toái không cần thiết, hậu quả có thể tưởng tượng được...

Ưng Dương vừa nghĩ tới Hỏa Vân lão tổ đáng sợ, cả người giật mình một cái, lập tức đưa mắt dời đi từ thân thể mềm mại của Vân Hoa phu nhân.

Thời gian, so với thời gian đánh cuộc đã chậm suốt nửa tháng, nhưng chánh chủ chưa xuất hiện, chúng tân khách cũng vui vẻ chờ đợi, dù sao tu sĩ không thiếu mấy ngày, mấy ngày thậm chí còn không đủ làm bế quan chút ít.

Thêm vào đó nhiều lão quái tụ tập như vậy, đương nhiên không thiếu được trao đổi tâm đắc tu luyện, có lẽ, rất nhiều lão quái gặp thịnh hội liền tham gia, vì cũng chính là mục đích đơn giản này.

- Tuy nhiên lần này lão quái tới thật nhiều...

Ưng Dương lắc lắc Đao Ba Kiểm, tặc lưỡi cân thán. Ngay tức thì, có một đạo thân ảnh mờ ảo, vô căn cứ xuất hiện sau đó, lãnh đạm nói.

- Đây là hiển nhiên! Những cao thủ này dĩ nhiên là tới ủng hộ cho lão phu!

Thanh âm này xuất hiện không dấu hiệu nào, khiến cho sống lưng của Ưng Dương lạnh lẽo, lập tức xoay người, thấy người nói chuyện là người mình biết mới thở phào nhẹ nhõm. Tu chân giới bị người xâm phạm đến sau lưng là cực kỳ nguy hiểm. Cho dù ở địa bàn của tông môn...

- Ưng Dương ra mắt Bạch Tôn!

Ánh mắt của Ưng Dương, quét qua trên người Bạch Phi Đằng, lộ ra một tia lửa nóng.

Tu vi của Bạch Tôn lại đề thăng a, có thể lừa gạt được cảm giác của mình, tùy tiện xâm phạm đến sau lưng, sợ rằng tu vi đã chạm tới bình cảnh của kim đan hậu kỳ...

- Miễn lễ... Ninh Phàm tới rồi sao?

Bạch Phi Đằng mắt lão hư mị, một bộ lão khí hoành thu.

- Không, không... Ninh trưởng lão tựa hồ còn đang bế quan...

- Hừ! Đúng là người không lễ phép! Lại để cho tiền bối chờ hắn!

Bạch Phi Đằng nhướng mày một cái, bất mãn.

Ông ta tận lực xuất quan chậm nửa tháng, chính là khiến cho Ninh Phàm vì ước hẹn đánh cuộc, khổ sở chờ ông ta nửa tháng, mài giũa một cái nhuệ khí của hắn, chưa từng nghĩ Ninh Phàm tên này lại to lớn như vậy, xuất quan còn trễ hơn so với mình...

- Phải phải phải... Ninh trưởng lão thật là vô lễ hết sức, lại dám khiến cho Bạch Tôn chờ đợi...

Ưng Dương cười xòa, đối với Bạch Phi Đằng dĩ nhiên là nói gì ứng đấy. Nhưng lời này mới ra, một cổ cảm giác nguy cơ càng ác liệt hơn so với lúc Bạch Phi Đằng hiện thân, ở sau lưng truyền tới.

Một thoáng, chẳng những Ưng Dương, ngay cả Bạch Phi Đằng, đều lộ ra ánh mắt hơi khiếp sợ, bởi vì cho dù là ông ta, cũng không cảm thấy người vừa tới, xuất hiện ra sao, xuất hiện khi nào!?

- Sao? Ưng Dương thống lĩnh, tựa hồ đối với Ninh mỗ có nhiều câu oán hận a...

Một thiếu niên quần áo trắng áo bào đen xuất hiện sau lưng Ưng Dương, không dấu hiệu nào!

Trên mặt mang nụ cười như có như không, nhưng đối với ánh mắt của hắn, Ưng Dương nhất thời tâm thần run lên, dâng lên một loại ảo giác, ung dung chỉ cần Ninh Phàm một cái ý niệm, mình hẳn phải chết!

- Ninh... Ninh trưởng lão, Ưng Dương lỡ lời! Mong Ninh trưởng lão thứ tội!

Sợ! Rất sợ! Đây là Ưng Dương lần đầu tiên khoảng cách đến gần Ninh Phàm, mới cảm giác hắn rốt cuộc có nhiều đáng sợ!

Thì ra danh tiếng của Ninh Phàm cũng không phải là không huyệt lai phong, mà là thực lực chân thật đổi lấy!

- Ha ha, có tội gì, Ưng Dương thống lĩnh không cần hốt hoảng... Bạch “tiền bối”, xem tình hình của ngài, tựa hồ vừa mới xuất quan, pháp lực tựa hồ chưa khôi phục điên phong, xem ra còn cần mấy ngày điều tức. Vãn bối Ninh Phàm, liền ở Tử Ngọc không đài, cung kính chờ đợi “ngài” đại giá... Tên Ma Tôn của ngài ta rất thích.

Ninh Phàm hơi chắp tay, thân hình thoắt một cái, liền phi độn đi. Nhưng Bạch Phi Đằng thì sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi.

Ông ta làm sao nghe không ra, Ninh Phàm trong lời nói, mang theo chút trào phúng. Giễu cợt mình là lão không nhún nhường, sau lưng còn nói xấu vãn bối...

- Hừ, ngươi cũng chỉ có thể giờ phút này phách lối nhất thời, lúc đánh cuộc lão phu sẽ khiến cho ngươi biết kết quả đắc tội tiền bối!

Bạch Phi Đằng oán hận nói.

Mà vào một khắc Ninh Phàm hiện thân, vốn dĩ trên ngọc đài, Vân Hoa phu nhân lười biếng đáp lời cùng mọi người, bỗng nhiên khều mi một cái, hơi chút kinh ngạc.

- Người này, chẳng lẽ đúng như phu quân nói vậy, là... Như vậy, phải lập tức hoàn thành nhiệm vụ của phu quân giao cho.

...

- Đánh cuộc rồi, đánh cuộc rồi, mua nhất định rời tay...

Trên Tử Ngọc không đài, một tên thanh niên bộ dáng ăn mày, cuồng phóng không kềm chế được, bày đánh cuộc lớn.

Trên không đài, không ít tu sĩ lúc chờ xem cuộc chiến, cũng trong lúc rãnh rỗi bày ra gian hàng, dùng vô dụng pháp bảo, đan dược, cùng người khác trao đổi vật phẩm.

Nhưng dường như tên ăn mày bày ra ttrò đánh cuộc, ngược lại là lần đầu tiên nghe và chứng kiến.

Thanh niên ăn mày này, tóc rối bời như chùm cỏ, quần áo lam lũ, trên người tuy bẩn, dung mạo lại rất anh tuấn, râu ria xồm xoàm, hơi có mấy phần khí khái đàn ông.

Vừa nghe người này đánh cuộc, không ít tu sĩ buồn chán, đều đua nhau vây tụ tới, nhìn người này đánh cuộc cái gì.

- Đánh cuộc rồi, đánh cuộc rồi, các vị đạo hữu, mau mau móc ra tiên ngọc của các vị, lấy ít được nhiều...

Ăn mày rất sợ người khác không nghe được, gia tăng giọng, trên Tử Ngọc không đài, lập tức có mấy lão quái, mặt lộ vẻ không vui.

- Tu vi của người này là gì, ở chỗ này ồn ào muốn chúng chửi sao...

Một tên dung linh hậu kỳ lão quái đanh giọng nói.

- Dung linh sơ kỳ thôi... Có muốn giết hay không?

Một tên dung linh trung kỳ ma tu khác nhàn nhạt nói.

- Thôi, đây là Quỷ tước địa giới, không nên gây chuyện...

Thanh niên ăn mày tựa hồ cũng không biết, mình lớn tiếng ồn ào, chọc bao lớn phiền toái, vẫn là biểu lộ không có gì.

Mà không ít cao thủ, cũng nổi lên đánh cuộc. Loại sự vật này ở phàm trần mới có thể nhìn thấy, cũng coi là một lần thể ngộ.

- Ha ha, vị đạo hữu này, nếu ngươi đánh cuộc, không biết đánh cuộc gì, đánh cuộc như thế nào?

Không ít lão quái cười hỏi.

- A, ha ha, quên quên... Hôm nay “Thư Bất Vân” ta ở chỗ này đánh cuộc, đánh cuộc, dĩ nhiên là sự vật cao hứng. Liền đánh cuộc Bạch... Bạch... Ừ, Bạch Tôn, cùng Ninh Phàm đánh một trận, như thế nào!

Ha!

Từng lão quái, đua nhau biến sắc, dung linh sơ kỳ ăn mày này không biết lai lịch ra sao, lại thật lớn mật, dám đánh cuộc trận chiến đấu giữa Ninh Phàm cùng Bạch Tôn.

Bất luận tỷ lệ như thế nào, chỉ đánh cuộc người thắng bại, nói không chừng sẽ bị tội nhân.

Thôi, hãy nghe xem tỷ lệ bồi thường của người này thế nào.

Từng lão quái ngước cổ, chờ lời sau của tên ăn mày, nhưng ăn mày nói những thứ này, liền lẩm nhẩm hát khẽ, không nhiều lời nữa.

- Khụ khụ khụ... Đạo hữu, ngươi quên nói tỷ lệ bồi thường, thì bọn ta làm sao đánh cuộc...

Một lão quái nhắc nhở.

-A! Quên, lại quên... Thật ngại quá, ký ức của ta không tốt lắm, chê cười, chê cười... Đúng rồi, đánh cuộc gì, ta quên rồi...

- Ngươi không phải là nhà cái đánh cuộc cuộc chiến giữa Bạch Tôn cùng Ninh trưởng lão sao!

Một lão quái không vui nói.

- Ai nha! Thì ra là như vậy, thất lễ thất lễ... Như vậy đi, tại hạ đem đánh cuộc cùng tỷ lệ bồi thường viết lên trên bảng hiệu, như vậy thì sẽ không quên lãng...

Ăn mày chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một khối tấm bảng gỗ cổ xưa, phía trên viết đầy các loại tiền đặt cuộc... Tựa hồ ăn mày thường đi đánh cuộc ở khắp nơi ...

Ngón tay của hắn nhập lại như đao, pháp lực động một cái, lột bỏ từng tầng chữ một ở mặt ngoài, lấy ra một cây bút, chấm nước miếng, không có mực, lại có thể viết chữ trên tấm bảng gỗ.

- Ha! Tấm bảng gỗ này là, là... là Thiên Nam mộc vạn năm !

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio