Chương : Con gái của Thiên đế. ()
Ninh Phàm thở dài. Hắn ngồi xổm người xuống, ôm nữ thi vào trong ngực, đặt trên đầu gối, cong ngón tay một chút, điểm vào trán của nữ thi.
- Không cần sợ, rất nhanh sẽ không đau... Sưu thi thuật!
Sưu thi thuật là một loại bí thuật khác của lục soát lấy ký ức, nó không giống như sưu hồn thuật. Ký ức của tu sĩ khắc rõ trong linh hồn, nhưng thi thể chỉ có thể cất giữ từng đoạn ký ức thật là ít ỏi.
Từ ký ức của thi thể thì không cách nào đọc vào tay thứ gì, nhưng Ninh Phàm cũng không mong đợi có thể đọc lấy vật gì hữu dụng, chỉ hy vọng dò ra được tên họ của nữ nhân khi còn sống...
Chỉ một cái, thuật thành.
Trong tâm thần, Ninh Phàm thật giống như đứng giữa một nơi thiên địa tan nát, mỗi một khối đại lục phù không, cũng là một khối mảnh vụn của ký ức.
Từng ly từng tí, đều là từng mảnh cuộc sống không hoàn chỉnh, căn bản không thể nào lục soát lấy tin tức.
Nhưng may mắn chính là trong rất nhiều mảnh vụn, rất ít có thể thấy một khối ký ức đại lục máu đỏ lành lặn.
Ninh Phàm tung người nhảy một cái, đạp trên đại lục của ký ức kia, lập tức liền bị máu đỏ oán niệm, đau thương xâm chiếm.
Mảnh ký ức này có chỗ cất giữ nhất định bởi vì trong đó ghi lại chuyện cũ bi thương nhất của nữ thi khi còn sống.
Huyết sắc ký ức, biết bao oán hận, chính là bởi vì sự oán hận đó làm cho nữ thi sau khi chết oán niệm không tiêu tan, hóa sinh thi ma, làm cho đoạn ký ức này được bất hủ...
Ninh Phàm ngồi xổm người xuống, bàn tay của hắn phủ trên huyết sắc ký ức, nhắm mắt.
Trước mắt, từ từ xuất hiện một hình ảnh tàn phá.
Trong tiên giới bị hỏng mất, một nữ nhân cao quý giống như đúc với Mộ Vi Lương, đứng cười ở một nơi bên ngoài cửa lớn cao đến không thể lượng, nước mắt lã chã, ruột gan đứt từng đoạn:
- Tại sao... Tại sao huynh lừa gạt ta...?! Tại sao phải mở cửa... Tại sao phải phản bội Thiên cung... Phụ tôn tín nhiệm huynh như vậy, ta vì huynh như vậy...
- Ha ha, Mộ Vi Lương, nàng còn không hiểu sao... Ta vốn là người của ngoại giới! Nàng là con gái của Thiên đế... là... cừu nhân của ta!
...
Ký ức chỉ có những thứ này.
Ninh Phàm rút lui ra sưu thi thuật, ánh mắt của hắn nhíu một cái.
Hình ảnh tàn phá đó tựa hồ có liên quan rất lớn cùng Cổ Thiên đình tiêu diệt, Tiên giới bể tan tành.
Thế nhưng loại bí văn này hẳn không phải là Ninh Phàm liên lụy, thậm chí ngay cả chân tiên của Tứ Thiên tiên giới cũng chưa chắc có cơ hội biết rõ.
Tuy nhiên một chuyện cuối cùng Ninh Phàm biết rõ là... nữ thi này xác xác thật thật là Mộ Vi Lương.
Mà khí tức bất đồng, nguyên nhân hơn phân nửa như mình suy đoán, Mộ Vi Lương sau khi chết, ba hồn bảy phách ly tán... Mộ Vi Lương trong Yêu Quỷ lâm chỉ là một hồn hoặc một phách trong đó...
Nữ thi trong ngực hắn vẫn mang ánh mắt dữ tợn.
Còn Ninh Phàm nhìn gò má của nữ thi hơi thối rữa, lần đầu tiên đau lòng.
Nếu nữ thi này là Mộ Vi Lương, lại cùng mình từng có duyên lộ thủy, như vậy cô gái này cho dù là thi ma, vẫn xem như là người trọng yếu rồi.
- Nàng có nhận biết cây châm này không...?
Ninh Phàm thật giống như dỗ trẻ nít vậy, lấy ra một cây tú hoa ngân châm, đó là tiên nữ tiên châm của Cổ thiên đình, trên đó có một tia khí tức của nữ thi.
- Châm... châm... thứ... tú...
Nữ thi thật giống như hồi tưởng lại gì đó, nhìn ngân châm, dần dần an tĩnh.
- Châm... ta... muốn...
Hung mang màu xanh thẫm trong mắt của nàng dần dần tản đi, thật giống như một đứa bé sơ sinh, an tĩnh lại, nhìn ngân châm, lộ ra vẻ khẩn cấp.
Sau khi Ninh Phàm hơi trầm ngâm, hắn quyết định đem ngân châm đặt ở lòng bàn tay của nữ thi.
Còn nữ thi lập tức thỏa mãn mỉm cười.
Thi ma... còn biết cười ư...?
- Nàng hãy nghe lời, không được ồn ào, châm này sẽ đưa cho nàng, có được hay không...?
- Ta... không... ồn... ta... muốn... thứ... tú...
Nữ thi xin tha, năn nỉ, ánh mắt khẩn thiết, thật giống như một đứa trẻ dốt nát vô tri.
Nếu không phải biết được nữ thi này là thi ma có thể so với Hóa thần trung kỳ, nếu không phải thân thể mềm mại của cô gái này cũng đã bắt đầu thối rữa, Ninh Phàm thật sự sẽ xem cô gái này là một thiếu nữ ngây thơ.
- Ta rút đi trận quang, không cho phép nàng công kích ta nữa, nếu không, ta lập tức lấy đi tiên châm của nàng.
- Ta... nghe... lời... không... ăn... ngươi...
Nữ thi thật giống như lấy lòng Ninh Phàm.
- Vậy sao, cám ơn nàng không ăn ta...
Ninh Phàm dở khóc dở cười.
Tình thương của nữ thi này thật đúng là giống như đúc với Mộ Vi Lương. Ban đầu ở Yêu Quỷ lâm, Ninh Phàm tùy ý kéo mấy câu, cũng có thể đem Mộ Vi Lương nha đầu ngốc đó lượn quanh phải đoàn đoàn chuyển.
Tình thương không cao... Khó trách khi còn sống nhận biết người không rõ, bị người lường gạt, giết chết...
Ninh Phàm rút đi trận quang dò xét, hắn đứng dậy. Mà nữ thi cũng khôi phục quyền chưởng khống thi thể, khôi phục nhúc nhích.
Chẳng qua lần này, nàng hơi có chút sợ Ninh Phàm.
Nàng làm gì biết cái gì trận quang, chỉ coi Ninh Phàm quá lợi hại, một ý niệm cũng có thể làm cho mình không cách nào nhúc nhích. Chỉ cho rằng mình vạn vạn không phải là đối thủ của Ninh Phàm.
Mà thi thể vẫn cất giữ ký ức đối với ngân châm, phần ký ức này khiến cho nàng đối với một cây ngân châm pháp bảo nho nhỏ này coi trọng hơn hết thảy mọi thứ.
- Quang... ta... muốn... thứ... tú...
Nữ thi khẩn cầu.
- Quang? Quang cái gì...?
Ninh Phàm kinh ngạc.
- Quang...
Nữ thi chỉ Ninh Phàm một cái, lại chỉ mình một cái:
- Ta...
Nâng lên một cái tú hoa ngân châm giữa tay nhỏ bé, gương mặt đẹp khẽ giản ra:
- Châm!
Ha, như vậy a, Ninh Phàm hiểu rồi.
‘Quang’ là tên mà nữ thi đặt cho Ninh Phàm, nguyên nhân hơn phân nửa là trận quang của nguyên quang phục ma trận khiến cho nữ thi hiểu lầm đó là pháp thuật của hắn.
- Quang... ta... muốn...
Nữ thi đôi mi thanh tú nhíu một cái, giơ lên hoa châm.
- Được, chờ một chút... Ta tắm cho nàng trước, chữa khỏi thân thể thối rữa...
Ninh Phàm nhìn nữ thi tạm thời khôn khéo, mắt lộ vẻ khó hiểu, thu hồi thanh quan.
Nữ thi này có thực lực rất mạnh, nhưng linh trí quá thấp, thậm chí kém hơn so với hắc giáp luyện thi... Nếu nàng có linh trí của người bình thường, tuyệt đối dựa vào nữ thi này, càn quét ngoại hải, nhưng vừa khéo, cô gái này linh trí quá thấp, một người không rõ lắm, sẽ bị những cao thủ khác chơi ngầm.
Muốn dựa vào nữ thi tác chiến, không thiết thực, một khi cô gái này nổi lên lòng giết hại cùng hung tính, thì sẽ chẳng phân biệt được địch ta hay không, lần nữa đem Ninh Phàm làm đối tượng công kích cũng không biết được...
Đầu tiên phải là nữ thi ngừng thối rữa, thứ yếu, lấy “Thi ma lục” bí thuật, gieo xuống cấm chế với nữ thi.
Nữ thi là vật chết, thức hải tan vỡ, không cách nào gieo niệm cấm, nhưng Thi ma lục ngược lại có bí pháp, thoáng chế trụ nữ thi một hai.
Chẳng qua là bí pháp này, lại không cách nào khống chế thi ma có linh trí tự nhiên công địch.
Có lẽ ngày sau nghĩ biện pháp, cứu ra u hồn của Mộ Vi Lương từ Yêu Quỷ lâm, cùng nữ thi hợp nhất, sẽ khiến cho nữ thi khá hơn một chút.
Nhưng giờ phút này, nữ thi đừng nghĩ cầm tới làm chiến lực.
Phân phó nữ vệ chuẩn bị xong một chậu gỗ nước ấm, Ninh Phàm sai nữ vệ lui ra, khép cửa lại, đối với nữ thi cười nói:
- Nàng cởi quần áo ra, tự mình giặt tắm, ta chế thuốc cho nàng, duy trì thân thể không thối rữa...
- Ta... không... sẽ...
- Để ta giúp nàng...
- Không... A...
Nữ thi tán loạn tóc mai, bị Ninh Phàm tức giận xoa đầu một cái, toàn bộ thân thể mềm mại cứng ngắc đã bị ôm ngang lên, đặt ở đầu giường.
Phiền toái, phiền toái...
Nữ thi không biết tắm...
Nữ thi cả người cứng ngắc ngay cả quần áo cũng không tự cởi được...
Khi còn sống là con gái của Thiên đế, sau khi chết cũng bất quá củi mục không chút năng lực tự lo liệu a.
Thúc giục Âm Dương tỏa, thử một chút Thiết Ngôn thuật, phát hiện tâm sự của nữ thi, căn bản không thể nào nghe lấy.
Bỏ mình, lòng dừng lại khích động, không có tâm sự gì có thể nói...
Nữ thi phiền toái, nhưng nếu chữa khỏi thối rữa, dung mạo vẫn tuyệt đẹp đây...
Trước tiên giúp nàng nhu hóa thi thể.
Bàn tay của Ninh Phàm, lau eo cứng ngắc của nữ thi, lập tức, thân thể mềm mại của nữ thi khẽ run lên, hung mang màu xanh thẫm trong mắt lại muốn xuất hiện.
- Nàng không nghe lời, ta lập tức thu châm!
- Xin... xin... lỗi...
Nữ thi ủy khuất nói, tản ra làn u mang.