Chương : Ác nữ cúi đầu. ()
Nữ tu bình thường thì sẽ không có nguyệt sự. Nguyệt sự được gọi là quý sự, đỏ mặt được gọi là quý thủy, là vật chí âm. Vừa khéo Bắc Tiểu Man có chí âm chí sát quý thần mạch, lại đến nguyệt sự, đây cũng xem là kỳ ba trong tu giới nữ tử.
Loại cảm giác thắng không anh hùng này khiến Ninh Phàm buồn rầu.
Loại cảm giác rõ ràng thượng cấp đỉnh lô trong ngực, cũng không thể sắc bổ, càng làm cho hắn buồn rầu.
Quý thần mạch, chỉ nữ tử có thể chất đặc thù mới có thể tu luyện. Loại mạch này lúc mỗi lần đột phá đại cảnh giới, đúng là lúc nữ tu tu luyện thấy ác mộng, quyết không thể bị thương, thấy máu...
Một khi thấy máu thì nơi vết thương sẽ chảy máu không ngừng...
Cho nên Ninh Phàm không thể sắc bổ cô gái này, xử nữ huyết bị phá thân sẽ một mực chảy khô, khiến cho Bắc Tiểu Man hết sạch máu mà chết.
Ninh Phàm làm ra chuyện đoạt đi sự trong sạch, nguyên âm của nàng, hắn có nắm chắc làm được không người nào biết. Nhưng một khi làm bị thương đến tánh mạng nàng, sợ rằng khó mà giấu giếm. Mà Bắc Minh Tiên giới, dưới cơn nóng giận, sẽ có vô số chân tiên hạ phàm...
Như vậy, cô gái này ngược lại vẫn không thể tùy tiện chết...
- Thả... ta... ra...
Bắc Tiểu Man bị Ninh Phàm ôm vào trong ngực. Hai ngực bằng phẳng của nàng ép sát lồng ngực của Ninh Phàm, làm nàng xấu hổ muốn chết.
- Ngươi... học... lời... ta ... nói...
Nữ thi một bên tò mò chớp mắt, xen vào.
Ninh Phàm khẽ thở dài một cái.
Mình hơn phân nửa còn phải phát thiện tâm, giúp cô gái này cầm máu rồi...
Như vậy cũng tốt, dứt khoát đem quá trình cầm máu, lấy ngọc giản in dấu xuống, lưu làm hình ảnh. Có vật này nơi tay, cho dù không sắc bổ Bắc Tiểu Man, sự trong sạch của cô gái này cũng cầm trên tay mình...
Dường như đây có chút hèn hạ...
- Vi Lương, nàng trông chừng ngoài cửa, không để cho người nào đi vào...
- Được...
Nữ thi cười đứng thẳng thừng ở cửa, một bộ biểu lộ ai vào người đó hẳn chết.
Trong ánh mắt không thể tin của Bác Tiểu Man, nàng bị Ninh Phàm cương quyết đặt vào trên giường nhỏ.
Khiến cho nàng may mắn là Ninh Phàm không như trong mộng vậy, cả người trần truồng, mang thẳng một cây hỏa nhiệt tới sắc bổ nàng...
Khiến cho nàng xấu hổ là bàn tay của Ninh Phàm, vuốt ve lên dọc theo vớ chân ngọc của nàng, dò vào trong quần nàng, cởi xuống quần áo mỏng của nàng...
Cuối cùng, tựa hồ cưỡi áo từ từ quá phiền toái, Ninh Phàm trực tiếp cậy mạnh, hắn xé rách từng mảnh áo quần của nàng!
Hạ thể lạnh như băng, hai ngực cũng lạnh như băng...
Bắc Tiểu Man ánh mắt sợ hãi, muốn lấy tay che ngực, nhưng căn bản không làm được.
Huống chi, ngực của nàng bằng phẳng như thảo nguyên, tựa hồ căn bản không có giá trị thưởng thức, chỉ có hai viên tiểu bồ đào béo mập.
- Ngươi... vô sỉ... không được nhìn... Ngươi nếu dám... ô nhục ta... ta liền...
- Ta nói muốn ô nhục nàng sao? Bất quá giúp nàng cầm máu mà thôi... Nàng đã tới lúc có nguyệt sự, không cầm máu, sẽ chết...
Ninh Phàm vẻ mặt lãnh đạm, thật giống như không hứng thú chút nào đối với bộ ngực bằng phẳng của Bắc Tiểu Man.
Mà ánh mắt lạnh nhạt này, dưới hoàn cảnh này, không thể nghi ngờ là cực kỳ đả thương người...
- Chu Minh! Ngươi đáng ghét!
- Không cần biết, ta cầm máu mà thôi...
Ninh Phàm thủ pháp thành thạo, ở bụng, giữa hai chân của Bắc Tiểu Man đang gật liên tục.
Quý mạch chi huyết không được chế trụ. Cũng may nguyệt sự vốn dĩ là hành động mà nữ nhân phải có, cũng không phải là không thể ngưng, nếu những vết thương khác, thì phiền toái nhiều.
Bắc Tiểu Man sắp tức phát khóc rồi.
Mình đường đường Bắc Thiên Tứ tiểu thư, lại bị Ninh Phàm hận nhất, hận hận nhất bẩn tay sờ loạn chỗ riêng tư nhất.
Đáng hận nhất là, Ninh Phàm đem một cái ngọc giản đặt ở trên bàn dài, đối diện phương hướng này, dường như đang dùng ngọc giản... ghi lại...
- Ngươi... mau tắt... ngọc giản! Không được ghi lại!
- Giữ chút kỷ niệm, không tốt sao... Nếu ngày sau nàng lại chọc ta, thì ngọc giản sẽ công bố thiên hạ... Nếu nàng cản trở ta lấy Thanh Loan hỏa, thì ngọc giản này cũng đem công bố thiên hạ...
- Ngươi dám!
Bắc Tiểu Man mang nức nở.
- Luôn có người thích hỏi ta như vậy, ta rốt cuộc có dám hay không...? Bắc Tiểu Man, lấy cá tính của ta, cứu nàng một lần, đã hiếm thấy... Ngày khác gặp lại, chính là lúc sắc bổ nàng, nàng hãy nhớ kỹ.
Ninh Phàm thu thần sắc, không nhiều lời nữa.
Chuyện hèn hạ, vô sỉ, tà ác như vậy, lâu rồi hắn chưa làm qua...
- Nếu nàng nghe lời, có một ngày ngọc giản này ta sẽ hủy, Thạch Binh cũng trở lại.
Ninh Phàm điềm đạm nói.
- Cái, cái gì? Thạch Binh gia gia... là ngươi... là ngươi... ngươi... làm gì nó rồi...?
- Nàng không cần biết, đợi đến ngày nàng thành đỉnh lô của ta, hết thảy đều sẽ nói cho nàng biết.
- Không...
Cái chữ ‘được’ này, Bắc Tiểu Man đến mép, lại nuốt xuống.
Không phải là nàng không muốn nói, chẳng qua là nàng bị Ninh Phàm vuốt ve, hô hấp của nàng dần dần dồn dập, đã không cách nào nói chuyện...
Tại sao có thể như vậy... làm sao lại...?
Ngắn ngủi nửa canh giờ, lại thật giống như dài đằng đẳng cả đời.
Bắc Tiểu Man đổ mồ hôi đầm đìa, ngực bình phẳng lại nhẹ nhàng phập phồng. Một nửa là đau, một nửa là bị Ninh Phàm vuốt ve đưa đến.
Chẳng qua là ác nữ này cắn răng chịu đựng thở gấp, mặt nhỏ đỏ lên, rất mực không thể kêu la.
Đau, rất đau... chứng đau bụng kinh của nữ nhân phàm trần, sau khi trải qua quý mạch phóng đại vô số lần, chính là Bắc Tiểu Man, đều khó nhẫn nại.
Tê dại, xấu hổ... Thịt non bị đụng chạm, lấy cá tính kiêu ngạo của nàng, cái lòng muốn cắn lưỡi chết cho xong cũng có nữa!
- Chu... Minh... ngươi... thật... ác...
Nàng ủy khuất rơi lệ.
Chẳng qua là nàng không phải không thừa nhận y đạo thuật của Ninh Phàm cực cao minh, cũng không phải là mỗi một đan sư, cũng có thể coi là y sư. Y sư không chỉ cần biết luyện đan, mài thuốc, càng cần hơn châm cứu, xoa bóp cùng rất nhiều diệu pháp.
Loạn Cổ ký ức y đạo, không thể nghi ngờ là cao minh.
Dung hợp phương pháp xoa bóp của “Âm Dương biến”, có vô số thủ pháp huyền diệu, nhưng trong xoa bóp, khiến nữ nhân dục tiên dục tử.
Ninh Phàm cố ý không ngừng đau cho Bắc Tiểu Man, hắn chỉ phụ trách cầm máu.
Nhưng thấy Bắc Tiểu Man cho dù chịu nhục, vẫn cắn răng bất khuất, so với đám nam tử Dư Long, Tiêu Vạn La cũng tính là ẩn nhẫn rồi.
Cô gái này tính cách tuy kém, nhưng cốt khí ngược lại không tệ...
Ít nhất khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm đau đớn của cô gái này, đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn không cầu xin tha thứ.
Ninh Phàm mắt thấy Bắc Tiểu Man cơ hồ sắp đau đến ngất đi, hắn cũng không trừng trị ác nữ này nữa. Lấy tâm cơ thâm trầm của hắn, cô gái này bất quá là công chúa được nuông chìu hư hỏng, sở tác sở vi tất cả đều là tiểu nha đầu ẩu tả, chỉ như vậy thôi.
- Nàng cầu xin ta, ta giúp nàng ngừng đau...
Ninh Phàm pháp lực ngưng châm, từng cây một ngân chất chi châm, vào da thịt của nàng, vừa khai thông kinh mạch, cũng không đâm rách chút nào da thịt.
- Không cầu xin...
Bắc Tiểu Man lông mi mang lệ, cũng không khuất phục.
- Rất tốt... Ta thích nữ nhân không cầu xin người.
- Không, ai cần ngươi... thích... A!
Bắc Tiểu Man còn muốn mạnh miệng, đã bị Ninh Phàm bắn ra một cái Thái âm chỉ, chỉ lực truyền vào hạ thể.