Chương : Tình thiêu Tô Dao. ()
Một bước đạp xuống, đại thế thành kiếm!
Kiếm thuật bực này tựa hồ chỉ có hóa thần tu sĩ của nội hải Kiếm đảo mới có thể khó khăn lắm nắm giữ!
Chẳng lẽ người này cũng không phải là người của Cự Ma tộc, mà là... người của Kiếm đảo hay sao?!
Vừa nghĩ tới hai chữ Kiếm đảo, Mật Liên một trận sợ hãi, nhưng không đợi lão suy nghĩ tỉ mỉ, Ninh Phàm đã đạp xuống bước thứ hai.
Quanh thân thật giống như tàn ảnh, sau bước thứ ba, bước thứ tư hắn đã đạp xuống bước thứ năm!
Một bước đạp xuống, Mật Liên sắc mặt đại biến. Lão ta há mồm phun ra một viên xá lợi màu đen, đây là hộ thân khí ở Phật tông bí pháp của lão ngưng luyện.
Nhưng dưới kiếm khí bước thứ năm, đủ để chặn pháp bảo xá lợi của nguyên anh hậu kỳ một kích, ầm ầm nát bấy, dư lực càng khiến cho Mật Liên hộc máu trọng thương.
Mà bốn góc, bốn tên nguyên anh trung kỳ hắc tăng lại trực tiếp dưới một cái đạp đó thân thể bể tan ra thành huyết vụ.
Theo thân thể nát bấy, bốn nguyên anh khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đua nhau lộ ra vẻ sợ hãi.
Thanh niên trước mắt, không dùng một tia pháp lực, chỉ là lấy pháp lực mạnh mẽ vội vả đại thế như kiếm lại có uy lực như vậy.
Hắn là... hóa thần sao?
Trừ hóa thần, người nào có thể có thủ đoạn như vậy?
- Trốn!
Mật Liên dù có ngu đi chăng nữa cũng biết Ninh Phàm không dễ chọc rồi. Đây cũng là lão mới tới ngoại hải, không biết oai của Chu Minh, nếu biết tên của Chu Minh, sợ rằng lão đã sớm chạy trốn.
Nhưng nhịp bước của Ninh Phàm nhanh hơn!
Bước thứ sáu, gió động!
Bước thứ bảy, tuyết tan ra!
Bước thứ tám, nước biển cuốn ùa!
Bước thứ chín, kiếm bể!
Đạp thiên cửu bộ, chín bước thành kiếm, dưới kiếm khí này chấn động, tuyết đen ngàn dặm đều bị một kiếm tiêu diệt, đây là đại thế kiếm!
Oai của một kiếm, bốn tên nguyên anh chết, thân thể mập mập cùng nguyên anh của Mật Liên cũng vỡ nát.
Chẳng qua là lúc thân thể của lão vỡ nát, một đạo bóng đen hoảng hốt, độn trời liền trốn, rõ ràng là một nguyên anh màu đen.
Nguyên anh nọ có bộ dáng như Mật Liên vậy, nhưng trước đó Ninh Phàm rõ ràng đã đánh vỡ một nguyên anh của người này.
- Nguyên anh thứ hai sao... Có ý tứ, người của nội hải Hắc Phật tông, chắc hẳn tinh thông bí thuật này rồi, nhưng cõi đời này, cũng không phải nhiều nguyên anh thì pháp thuật lại mạnh... Định!
Chỉ một cái, định thân!
Nguyên anh của Mật Liên hoảng hốt chạy trốn bị tay áo bào của Ninh Phàm chợt cuốn ùa, cuồng phong nổi lên, bắt vào trong tay.
Nguyên anh khuôn mặt nhỏ nhắn, lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng ngặt một nỗi chạy không thoát bàn tay của Ninh Phàm.
Nguyên anh hậu kỳ tu vi, nguyên anh thứ hai lại tu luyện tới nguyên anh đỉnh phong, thuấn di chạy trốn, chính là đại tu sĩ đều vỗ ngựa khó bằng, lại bị Ninh Phàm chỉ một cái định trụ.
Loại thủ đoạn này, Mật Liên chưa giờ nghe!
- Ngươi... ngươi không thể giết ta... Nếu ngươi nếu giết ta, hóa thần trưởng lão trong tông của ta nhất định...
- Om sòm! Sưu hồn!
Ninh Phàm căn bản không có tâm tư nói nhảm với lão.
Sở dĩ hắn thoáng lãng phí chút thời gian, bất quá là hắn hơi cảm thấy hứng thú với ‘Quần quỷ loạn tâm’, ‘nguyên anh thứ hai’ thôi.
Ký ức của người này cũng không bị đại năng phong ấn như Ưng Hạc. Xem ra nội tình của Hắc Phật tông kém xa Phong Yêu điện mạnh mẽ.
Đọc xong ký ức, Ninh Phàm há mồm nuốt một cái, cắn nát hắc anh, tay áo bào chợt cuốn, năm trữ vật đại đã bắt vào trong tay.
Đan dược, pháp bảo, tiên ngọc, thậm chí ‘Quần quỷ loạn tâm trận’, Hắc Phật tông chi ‘Đệ nhị nguyên anh’ bí thuật đương nhiên tất cả rơi vào trong tay Ninh Phàm.
Cái gọi là lãng phí thời gian, cũng bất quá so với Ninh Phàm trước sau như một giết người trong chớp mắt mà nói, đối với đám nữ nhân Tô Dao mà nói, một màn trước mắt đã đầy đủ kinh hãi!
Trường không yên tĩnh, tuyết đen không ngừng.
Thanh niên đứng ngạo nghễ trong tuyết chỉ mấy cái hô hấp, liền bể đại trận, giết năm tên nguyên anh!
Bốn tên nguyên anh trung kỳ, một tên nguyên anh hậu kỳ. Thậm chí nguyên anh hậu kỳ tu sĩ đó càng tu luyện nguyên anh thứ hai có cấp bậc đại tu sĩ, nhưng ngay cả thủ đoạn cũng không cơ hội thi triển, đã bị thanh niên tùy tiện tiêu diệt.
- Đây... Chính là Chu Minh phong truyền ở ngoại hải sao...?
Hai tên Bích Dao tông khách khanh, Hàn Mộc, Từ Phỉ, giờ phút này thân thể mềm mại run rẩy.
Lúc ánh mắt của Ninh Phàm quét qua, sự run rẩy đó lên cao tới đỉnh điểm.
Người này giết bản thân hai người tuyệt đối không khó khăn!
Cái gọi là người thứ nhất dưới hóa thần, tuyệt không phải lãng đắc hư danh!
Nhưng mà vừa nghĩ tới tiếng xấu của con người làm ác quen rồi này, hai nữ tử càng sợ hãi không thôi.
Khi Ninh Phàm từng bước một ép tới gần, hai nữ tử sắc mặt mất tự nhiên, trốn sau lưng Tô Dao.
Tô Dao với gương mặt xinh đẹp trắng bệch như tờ giấy, lại chịu đựng xuân độc, cực kỳ miễn cưỡng, nhưng nàng vẫn không mất phong độ, nhẹ nhàng thi lễ với Ninh Phàm.
- Đa tạ ân tình cứu giúp của Chu Minh đạo hữu.
- Tô Dao tiên tử không hổ là đứng đầu một tông, bất luận tu vi, khí tràng ngược lại không yếu, so ra mạnh hơn hai nữ nhân phía sau nàng. Tuy nhiên, nàng không cần tạ ta, Chu mỗ cứu người, chưa bao giờ nói đến cứu không công... Nàng hiểu không...?
Không phải cứu không công, tức là cần đền đáp, mà đám nữ nhân Tô Dao duy nhất có thể khiến cho Ninh Phàm thoáng động tâm, chẳng qua là chính bản thân của các nàng...
Ánh mắt của Ninh Phàm bao quát qua trên người đám nữ tu Tô Dao, âm thầm động tâm. Ba nữ nhân này có dung mạo chẳng những tuyệt cao, hơn nữa từng người tu vi không tầm thường, đều là đỉnh lô tuyệt cao, nếu sắc bổ, ngược lại có thể thêm lên giáp pháp lực...
Chẳng qua là hắn lấy Thiết ngôn thuật âm thầm theo dõi tâm sự của Tô Dao, phát hiện cô gái này mạo nguy hiểm vào Hoan Ma hải, rốt cuộc là mua đạo quả cần cho Ân Tố Thu kết anh sử dụng. Cô gái này đối với Ân Tố Thu ngược lại có hảo ý, lại càng cùng Ân Tố Thu có tâm đầu ý hợp giao tình... Như vậy, sắc bổ cô gái này có chút đạo tâm không...?
Tố Thu sắp kết anh rồi sao...?
Nguyên anh đạo quả, đáng tiếc trên tay mình không còn đạo quả, nếu không có thể nhờ cậy Tô Dao mang một quả cho Tố Thu.
Tô Dao bị ánh mắt không tị hiềm chút nào của Ninh Phàm quét qua, mặt đẹp của nàng hơi đỏ choáng váng, nhưng vẫn giữ dè đặt. Về phần hai cô gái sau lưng thì đều trái tim run lên, âm thầm sợ hãi, xấu hổ.
Người này, ánh mắt thật vô lễ! Hắn cứu người đòi đền đáp càng vô sỉ!
Tuy nhiên liên tưởng đến tiếng xấu sắc quỷ của Chu Minh, ánh mắt đó cũng không lạ rồi.
Kẻ ngu cũng biết, Ninh Phàm cái gọi là thù lao, hơn phân nửa là coi trọng thân thể của ba nữ nhân nguyên anh...
- Ý của Chu đạo hữu, ta biết. Danh tiếng phong lưu của đạo hữu, Tô Dao cũng hơi có nghe đây... Nếu không có Chu đạo hữu, nữ nhân của Bích Dao tông ta tất cả phải mất trong sạch, quấn vào ma trảo của ác tăng. Cho nên, cho dù đạo hữu cố ý đòi đền đáp, cũng không phải là vô lý... Chẳng qua là xin đạo hữu mở một góc lưới, bỏ qua cho những nữ đệ tử khác. Để trả giá cho chuyện này, Tô Dao nguyện lấy thân thay cho mọi người, làm đỉnh lô của đạo hữu, một thân tu vi, mặc cho đạo hữu sắc bổ...
- Tông chủ, không thể!
Hai vị trưởng lão nữ tu, lập tức mặt đẹp thất sắc.
- Im miệng! Truyền lệnh của bổn tông, kể từ hôm nay bổn tông không còn là Bích Dao tông chủ, chẳng qua là đỉnh lô của Chu Minh đạo hữu... Về phần vị trí tông chủ, nếu Ân Tố Thu trưởng lão kết anh thành công, sẽ chỉ định nàng ấy đảm nhiệm tông chủ...
Tô Dao cố gắng chịu đựng xuân độc, nghiêm mặt nói.