Chương : Ngọc mệnh cảnh! ()
Nghiêm Trung Tắc khí thế cấp tốc lên cao, khi đến đỉnh phong, song chưởng của lão đều xuất hiện. Hai đạo kim mang sáng chói, đánh xuống trường không, lại hóa thành một đạo kim quang chưởng ấn.
Hai chưởng hòa hợp, nhưng uy lực cũng gấp bốn lần một chưởng!
- Lão phu từng lấy nhị hợp chi chưởng, một chưởng đập chết vị đại tu sĩ. Ta nghe nói ngươi một thân một mình, tru diệt Di Thế cung ba vị tháp chủ, nhưng chưởng này, ngươi chưa chắc có thể tiếp!
- Vậy sao...?
Ninh Phàm tâm thần không chút dao động. Lòng của hắn, dường như hóa thành một đỉnh núi màu đen, vào Thái Sơn mà không sụp, càng không thể nào bị Nghiêm Trung Tắc lấy ngôn ngữ dọa lui.
Bất khuất, bất khuất, làm sao bất khuất...? Như thế nào mới có thể bất khuất...?
Trời nghiêng đất vùi lấp, tu sĩ nếu nghĩ như thế mới có thể bất khuất...
Trong lòng Ninh Phàm giãy giụa, thật giống như một tia cách mô, từ đầu đến cuối không cách nào xuyên thấu.
Xương cốt của hắn đã sớm hoàn toàn hóa ngân cốt, nhưng không cách nào tiến vào ngọc mệnh cảnh.
Chưởng ấn màu vàng đánh xuống ngay đầu, Ninh Phàm không còn thời gian suy tư!
Chỉ dựa vào thân thể bản năng, liên tiếp đánh ra quyền!
quyền hợp nhất, thậm chí không như lần đầu tiên quyền lực, nhưng uy thế sau khi hợp nhất, lại thật giống như mạnh hơn gấp mấy lần so với trước!
Lần này ít đi mấy quyền, nhưng uy lực sâu hơn!
Quyền chưởng chạm nhau, chưởng ấn vỡ, Ninh Phàm quay lùi lại hơn mười bước, ổn định thân hình, ánh mắt tinh mang chợt lóe!
- Ta hiểu rồi!
Vào giờ khắc này, giữa hồn phách của hắn dần dần xuất hiện một tia ngọc sắc...
Mà luyện thể cảnh giới của hắn đang chậm rãi bước vào ngọc mệnh cảnh!
Ha!
Đám ba vị hóa thần Nghiêm Trung Tắc đồng loạt cũng hít một hơi khí lạnh.
Nhị hợp chi chưởng này mạnh gấp bốn lần chưởng thứ nhất, đám người Nghiêm Trung Tắc xem ra, Ninh Phàm trừ phi liên tục đánh ra quyền, nếu không tuyệt đối không tiếp nổi một chưởng này!
Lấy luyện thể cảnh giới của Ninh Phàm, trong thời gian ngắn hoàn thành quyền hợp kích sợ rằng thảm hại, hơn phân nửa là không tiếp nổi một chưởng này rồi.
Nhưng kết quả lại thật vượt ra ngoài ý liệu của ba người.
Đối mặt chưởng lực gấp bốn, Ninh Phàm lại chỉ dựa vào quyền, tiếp nhận chưởng ấn!
Đây làm sao có thể?
Nghiêm Trung Tắc mắt lộ ra ngưng trọng, lần đầu tiên quyền, lão còn có thể nhìn ra thủ đoạn của Ninh Phàm. Nhưng đến quyền lần thứ hai, lão lại cảm giác có chút không đoán ra.
- Có ý tứ! Nếu ngươi có thể tiếp lão phu tam hợp chi chưởng, lão phu vì ngươi làm thuyết khách, hướng Hứa lão đầu, thỉnh cầu Địa mẫu chi tâm!
- Được!
Lần này, Hứa Như Sơn hoàn toàn không cố chấp với năm chưởng, một miệng đáp ứng ba chưởng ước hẹn...
Lão ta càng ngày càng không nhìn thấu Ninh Phàm, nhưng càng chắc chắn, nếu có Ninh Phàm tương trợ, phiền toái của mình không xem là phiền toái nữa.
...
Ninh Phàm không đáp lời, hắn tự có cảm ngộ, chờ đợi tam hợp chi chưởng đó.
Nghiêm Trung Tắc bấm pháp quyết, thi triển bí thuật, trong chốc lát, hóa thành một tên cự nhân trượng!
- Tam hợp chi chưởng, lão phu phải lấy thân pháp tướng mới có thể thi triển. Nếu không ta sẽ không chịu nổi chưởng lực phản phệ, nhất định thân thể tan vỡ. Tiểu hữu, tiếp chưởng!
Cự nhân tiếng gào như sấm, nhưng Ninh Phàm chưa hề đồng dạng hóa thân cự nhân.
Nghiêm Trung Tắc lòng bàn tay bắn liên tục ba đạo kim lôi, lôi hóa cự chưởng, kim chưởng bay lên không, chợt trấn xuống!
Tam hợp chi chưởng có uy lực gấp chín lần chưởng thứ nhất. Một chưởng này, từng khiến cho Doanh Châu tán tu, hóa thần yếu nhất trong ngoại hải hóa thần bị thương bế quan mười năm!
Nếu Ninh Phàm có thể tiếp chưởng này, hắn đã có thể so với chiến lực của hóa thần yếu nhất!
Chẳng qua là Nghiêm Trung Tắc hóa thành cự nhân, trong mắt lại có nghi vấn.
Lão ta muốn biết, Ninh Phàm lần này sẽ lấy bao nhiêu quyền tiếp một chưởng này...
Nếu lão ta phỏng đoán không sai, nói không chừng, có thể so với quyền càng ít hơn. Nhưng, đây rốt cuộc là vì sao...?
Đối mặt một chưởng nghiêng trời, nguyên anh bên trong đan điền của Ninh Phàm muốn bể, chẳng qua là đảm nhiệm chưởng lực lôi xé quanh thân hắn, nhưng hắn bất khuất!
Ti thổ tinh ở mắt phải càng u ám, lần này Ninh Phàm lui bảy bước, đánh ra bảy quyền!
Lực của bảy quyền vốn dĩ nhỏ bé, nhưng lúc hợp nhất, lại như có sơn ảnh ở trường không lóe một cái rồi biến mất.
Mà theo sơn ảnh muốn tới, quyền thế trong một khoảnh khắc lên cao đến trình độ không thể tưởng tượng nổi!
Bảy quyền này cơ hồ khiến khí lực của Ninh Phàm hao hết!
Nhưng bảy quyền thật giống như bảy đạo ngôi sao ánh sáng, đâm rách kim chưởng!
Tam hợp chi chưởng, hắn đỡ được rồi!
Ninh Phàm ho khan ra một ngụm máu tươi, tựa hồ bị chưởng lực chấn thương đan điền, nhưng trong mắt lại là tinh quang lập lòe.
Quả nhiên như vậy!
Lần đầu tiên hắn dùng quyền hợp nhất, cố nhiên quyền lực vô cùng, nhưng vô hình trung là khuất phục, khiến cho trong quyền ít đi ý niệm bất khuất.
Lần thứ hai, hắn với quyền hợp nhất, quyền lực giảm bớt, nhưng thế lại mạnh hơn!
Ở thứ ba lần, bảy quyền hợp nhất, quyền của hắn thế đã lên cao đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Mỗi một quyền quyền lực không thay đổi, nhưng khí thế lại thay đổi! Uy lực cũng đổi!
Nếu từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn lại ra bảy quyền thì tuyệt không có quyền thế này.
Lực đến cực hạn, thành thế, thế đến cực hạn, chính là ý!
Nguyên anh tu sĩ cảm ngộ nguyên lực thiên địa, hiểu ra đại thế, khi cảm ngộ sâu đối với đại thế, thì hóa thần cũng ngưng ra thần ý.
Thần ý là sự thao túng đối với đại thế, là sự hiểu ra đúng quy tắc.
Quyền lực của quyền tuy giảm, nhưng bởi vì một tia thần ý chưa ngưng thực, từ trong thiên địa, lấy thế thành ý, lấy ý hóa lực, mượn tới quyền lực!
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một tia hiểu ra. Nếu một quyền lực của hắn tiếp một chưởng của Nghiêm Trung Tắc thì đến lúc đó, thế của hắn sẽ lên cao tới đỉnh phong, có thể hoàn toàn ngưng ra loại thần ý thứ hai! Mượn lần này, một bước này bước vào ngọc mệnh cảnh!
- Ta muốn Ngọc mệnh!
Giờ khắc này, trong mắt Ninh Phàm lộ ra một tia kiên quyết chưa từng có từ trước đến nay, là tựa như hắn lúc ban đầu kết anh.
Nghiêm Trung Tắc đứng nơi phế tích của Thăng Tước đài. Hứa Như Sơn, Tả Đồng trên bầu trời đêm, tất cả đã hoảng sợ sâu đậm.
Bởi vì bọn họ, tất cả từ trên người Ninh Phàm cảm nhận được một tia thần ý từ từ ngưng tụ.
Chẳng qua là thần ý đó, lại không chút thần tính có thể nói. Nó quá mức cuồng vọng, bá đạo, ác liệt, cứng rắn nói là thần ý, ngược lại không bằng nói là ma ý!
Ma ý Ma tộc hóa thần ý cảnh!
Giờ phút này bọn họ rốt cuộc rõ ràng, vì sao số quyền của Ninh Phàm càng ít thì uy của quyền càng thịnh, bởi vì nó thêm một tia ma ý!
- Ma ý... không sai... người có thể ngưng ra ma ý, đầu tiên phải là Thái Cổ ma mạch, thứ yếu, phải là người tu luyện nghịch tu của chân ma đạo... Bọn ta đã nhìn lầm, người này rốt cuộc là ma tu kinh người như vậy... Ma ý chính là nội hải quần ma, cũng bất quá ít ỏi người có thể ngưng tụ ma ý...
Tả Đồng thở dài thật sâu, khi ma ý dâng lên trong mắt của Ninh Phàm, Tả Đồng cảm thấy một tia nguy cơ từ trên người của hắn...
- Ma ý kia có phẩm cấp tựa hồ không thấp, tựa hồ là thất phẩm, nhưng có bộ dáng tấn cấp lục phẩm... Lục phẩm, cái này ở vũ giới nho nhỏ của ta cơ hồ đã là truyền thuyết phẩm cấp. Tuy nói trên Tứ thiên, lục phẩm bất quá phổ thông mà thôi...
Nghiêm Trung Tắc mắt lộ ra vẻ trầm ngâm.
- Thôi, cũng may là ba động chỗ này bị bọn ta ngăn che, nên không người nào có thể rình rập Chu Minh ngưng tụ ma ý... Năm chưởng ước hẹn, đến đây thì thôi, ba chưởng, đủ lão phu đem hết toàn lực, giao hảo người này, cho dù... không phải vì Toái Giới bí cảnh! Cảnh giới đời này của người này tuyệt đối không thể giới hạn với hóa thần... Nếu người này là toái hư, lấy hắn với tính cách ngang ngược, sợ rằng Vũ giới phải đổi chủ! Hắn nói không chừng, sẽ là tên... Bất Chu Lôi hoàng thứ hai!