Người này là thiên chi kiêu tử của Nội hải Chu gia, được tôn là ‘Chu gia thiên tử', là một ma tu tư chất thứ nhất của nội hải, nội hải ‘người thứ nhất dưới hóa thần’! Y xuất hành thì có hóa thần tu sĩ Chu Thất hộ vệ, đủ có thể thấy Chu gia coi trọng người này.
- Nghe nói Chu Minh kia, chính là vì cô gái này, đắc tội Hắc Phật tông, nhưng có Hứa Như Sơn ra mặt, Tà Quang không dám giết Chu Minh cho hả giận, cho nên ra hạ sách này, muốn ép Chu Minh xuất thủ, danh chánh ngôn thuận giết hắn... Tà Quang không cần phải sợ! Người này tuy là hóa thần, cũng không có thần ý, càng thêm thủ xảo thành thần, ta giết người này, nhiều nhất hao tổn giáp pháp lực. Nhưng Chu Minh... Người này cũng không phải là người của Chu gia ta, vậy mà thủ đoạn ngược lại không tệ... Ngoại hải người thứ nhất dưới hóa thần, không biết có thể đón lấy ta mấy chiêu... khiến ta sử dụng bao nhiêu pháp lực?
- Ba chiêu! Ngàn giáp!
Chu Thất tựa hồ không thích nói chuyện.
- Chu Thất, ngươi quá đánh giá cao người này rồi...
Chu Thanh cười nhạt khe khẽ, nhưng sau một khắc, ánh mắt lẫm liệt!
- Hắn chính là Chu Minh ư?!
...
Trong mái bắc, một tên đại hán râu dài mặt đỏ mặt, đang lau một thanh cự kiếm.
Cự kiếm lộ ra ngân mang, mà đại hán tất cả tâm tư, đều đắm chìm bên trong cự kiếm.
Một tia kiếm ý, hóa không ra!
Mắt như kiếm mang, khí tức sắc bén!
Ngoại giới cho dù là bán đấu giá cấp nguyên anh, dẫn không dậy nổi hứng thú của hắn chút nào, thậm chí, sau khi Tà Quang xuất thủ, hắn ngay cả chân mày cũng chưa nhếch lên một cái.
Nhưng khi một tiếng băng thiên này truyền tới, ánh mắt của hắn đại biến, đột nhiên đứng dậy, bất khả tư nghị nhìn ngoài sương phòng, lấp lánh có thần!
- Người này là Chu Minh ư? Kiếm thuật thật là mạnh! Trong Kiếm đảo, có thể nhận nhất chỉ của người này, không thể qua mười người!
...
Sau mái tây, một tên lão giả áo bào tím, ôm hai nữ tử, nhắm mắt không nói.
Khi Tà Quang xuất thủ, người này cũng bất quá hơi giương mắt da, chợt cười lạnh.
- Hắc Phật tông phó tông chủ sao...? Ngươi yếu quá nhiều so với Phong Yêu điện hóa thần của ta...
Lão ta đối với Tà Quang, không thèm bận tâm, bởi vì lão là Phong Yêu điện tam trưởng lão, được đặt tên là Tử Cổ.
Chẳng qua là, sau khi Tà Quang xuất thủ, một người khác xuất thủ, lại làm cho lão hoảng sợ tức giận.
Lão rõ ràng cảm ứng được, mình gieo tử yêu khí trong cơ thể của Ưng Hạc, đang trong cơ thể của người nọ!
Khoảng cách cảm ứng gần như vậy tuyệt sẽ không sai!
- Chu Minh! Ngươi muốn chết!
Một loại tử quang nào đó của hắn vừa hiện, hai nữ tử bên cạnh lại chợt bạo tán, hóa thành hàng ngàn hàng vạn cổ trùng màu vàng tím.
Hai nữ tử không phải là người, mà là cổ trùng! Loài trùng này được đặt tên là ‘Tử phệ’, chớ nhìn nó nhỏ bé, một con cơ thể thành thục, đủ để cắn chết kim đan, trăm con nuốt nguyên anh, vạn con cắn hóa thần!
Loài trùng này, Tử Cổ đạo nhân có một vạn bảy ngàn con, hóa thần tầm thường căn bản không nguyện cùng chúng tranh phong!
Nhưng trong mắt Tử Cổ, mới vừa thoáng qua sát ý, kinh sắc, liền chợt lóe.
- Chu Minh này, chỉ nguyên anh hậu kỳ vì sao lợi hại như thế?
...
Tà Quang xuất thủ, Tô Dao nhất thời tuyệt vọng.
Khói đen kia mờ ảo bay tới, tốc độ quá nhanh, nhanh đến mình không còn kịp cầm pháp bảo phản kháng nữa.
Chẳng qua là mặc dù nàng cầm bảo, thì làm sao có thể...?!
Nàng không ngăn được...
Chỉ có điều khói đen tuy nhanh, nhưng một đạo thanh niên thân ảnh càng nhanh hơn so với khói đen kia!
Hắn chỉ bụi quang chợt lóe, nửa hóa khói xanh, xuất hiện trước khói đen, mắt lộ hàn mang!
- Đỉnh lô của Chu mỗ, ngươi dám gia hại sao?... Vỡ cho ta!
Ninh Phàm năm ngón tay lộ ra ngọc sắc, bàn tay chộp
một cái, một tia ma sơn ý cuốn ùa ra ngoài. Giờ khắc này, Ninh Phàm một thân ma khí tung hoành! Khói đen kia đủ để tê liệt thiên linh của đại tu sĩ bị hắn chộp một cái, hỏng mất!
- Hừ, ngươi xuất thủ! Như vậy bổn tọa giết ngươi, cho dù là Hứa Như Sơn cũng không có lời gì để nói! Chết!
Tà Quang mắt lộ cười gằn, đang muốn xuất thủ, lão chờ phải chính Ninh Phàm xuất thủ cứu người, khi đó lão mới được giết chết người này.
Nhưng Ninh Phàm xuất thủ nhanh hơn!
Giờ khắc này, hắn giơ ngón tay lên, điểm liên tục hai chỉ.
Nhất chỉ, toái nhạc!
Nhị chỉ, băng thiên!
Hoan Hợp tiên đảo, vô số sơn nhạc bắt đầu sụp đổ.
Chỉ lực mạnh mẽ, vén lên đỉnh bảo lâu của động thiên chi bảo, lộ ra thương thiên!
Rõ ràng là ban ngày, vậy mà chân trời bóng tối, một vầng mặt trời đen tự dưng treo lơ lửng ở trên bầu trời mênh mông.
Khi Ninh Phàm sát cơ vừa động, hắc nhật cháy phừng.
Nhật rơi, mây tan, trời sụp!
Tà Quang sắc mặt đại biến, sợ hãi vặn vẹo!
Lão ta là hóa thần yếu nhất, nhưng công kích trước mắt, lại là một kích mạnh nhất có thể so với... trong hóa thần sơ kỳ!
Ngay cả Thạch Binh đều cơ hồ chết dưới ngón tay đó, Tà Quang lão làm sao có thể địch!
Nhất định phải trốn!
- Định!
Ninh Phàm dưới ba ngón tay điểm xuống, lần này cũng là định thân!
Bụi tuyến dày đặc, gắt gao quấn quanh Tà Quang, lấy pháp lực hiện giờ của Ninh Phàm, dư sức có thừa định trụ Tà Quang nửa khí tức.
- Đây, đây là pháp thuật gì?
Tà Quang sắc mặt đại biến, đây là pháp thuật gì có thể khiến cho Ninh Phàm nguyên anh hậu kỳ định trụ mình chứ?
- Ngươi là hóa thần yếu nhất, ta là nguyên anh mạnh nhất... Ngươi có thể chết rồi! Băng!
Ninh phàm nhất chỉ hắc mang, điểm ra một đạo kiếm khí màu vàng đen. Kiếm khí này, lần đầu tiên thi triển, còn chưa cách nào thành hình, nhưng lần này hiển nhiên thuần thục rất nhiều.
Nhất chỉ đó chia ra đầu ngón tay, lại băng vỡ thành vô số hắc tuyến nhỏ như những sợi tóc. Nếu mục lực đủ, thì có thể nhìn ra đỉnh nhọn của hắc tuyến là tiểu kiếm sắc bén đến mức tận cùng.
Thật giống như một đạo cực quang, bị rút ra tản thành vô số quang ti.
Thế nhưng quang ti, lúc gần tới trước người Tà Quang lại có khuynh hướng khép lại, bao lấy lão.
Tà Quang hóa thần yếu nhất, ngay cả Huyền Thiên linh bảo đều không dùng được, nên lão liều mạng, khạc ra một hớp hắc sa pháp bảo cấp Huyền Thiên tàn bảo, cố gắng đánh xơ xác hắc ti.
Thế nhưng hắc sa, một khi chạm đến hắc ti, đua nhau vỡ nát.
Giờ khắc này, mấy vạn dặm bầu trời quang đãng ở Hoan Hợp tiên đảo, toàn bộ trời sập, lộ ra hư không u ám khiến cho người ta da đầu tê dại.
Nhất chỉ vỡ đi Huyền Thiên tàn bảo, lập tức thật giống như phụ cốt chi thư, chợt cuốn chợt xé Tà Quang, thân thể bị xé thành phấn vụn.
Chẳng qua là lúc nhục thân tan nát, một đạo quang ảnh màu đen, liều mạng trọng thương, mạnh mẽ lao ra hắc ti phong tỏa, hộc máu không ngừng. Quang ảnh đó đột nhiên bấm quyết, hóa thành khói đen, na di ngang trời, đã ở ngoài mấy vạn dặm.
Bóng đen đó to vào khoảng quả đấm, thật giống như nguyên anh, dáng ngoài cùng Tà Quang giống như đúc, nhưng hư ảo không thực thể.
Đấy chính là nguyên thần!
Nguyên thần na di, tốc độ kia khiến Ninh Phàm thầm giật mình.
Hắn lau đi máu đen nơi khóe miệng, thở dài nói.
- Để cho yêu nghiệt đó chạy rồi... Hóa thần tu sĩ quả nhiên không phải là ta có thể giết...
An tĩnh, châm rơi có thể nghe.