Chỉ là bởi vì sự quan hệ của yêu linh lực, kế hoạch của Ninh Phàm khó tránh khỏi có chút thay đổi.
Theo như Ninh Phàm lúc ban đầu nghiên cứu, hắn muốn ở chỗ này mở ra động phủ, đầu tiên đề thăng thực lực, lại dựa vào thời gian còn thừa lại, quét dọn ngụy hoang thú.
Nhưng luyện hóa Địa Mẫu minh nhũ, đầu tiên thời gian không đủ, tiếp theo địa điểm không đúng.
Mà luyện hóa đạo quả, Thanh Loan hỏa, cũng không là địa phương tốt, nơi đây thiên địa linh khí quá mức mỏng manh...
Nơi đây nếu đề thăng thực lực, thích hợp nhất, còn là đề thăng yêu lực...
- Yêu lực...
Ninh Phàm đứng ở đỉnh sơn nhạc, ánh mắt ngưng trọng.
Hắn tiến vào bí cảnh này, bất quá mấy khí tức, nhưng đã có mấy con cầm tộc yêu thú, nhấc lên hai cánh, lệ minh đánh tới.
Cuối bầu trời quang đãng, một đội hơn mười con hắc vũ cự ưng, mỗi một con đều thân dài trăm trượng, có yêu lực cấp nguyên anh. Mà ngân sí chi ưng cầm đầu, càng thêm có thân thể ngàn trượng.
- Hoang thú...
Kiếm niệm của Ninh Phàm đảo qua, tản ra màu mực, yêu ưng cấp nguyên anh, lập tức vỡ thân mà chết, tinh huyết trường không.
Yêu lực cần đạt tới cấp bậc nguyên anh, nhưng cảnh giới lại vẫn là bộ dáng của kim đan sơ kỳ.
Kiếm niệm đủ để giết hết!
Quanh thân Ninh Phàm, dâng lên từng đạo một hồng mang xóa sạch không hết, đó là lệ khí!
Lệ khí này hung mang, đủ để khiến cho chân chính hoang thú kiêng kỵ, nhưng mà ngụy hoang thú, lại thật giống như nhập ma vậy. Con mắt cự ưng màu máu đỏ không biết sợ hãi, hai cánh chấn động cả lên, nhấc lên hắc phong.
Hắc phong đó che đậy ngàn dặm, hóa thành từng đạo một vũ linh màu đen. Mỗi một đạo, đều đủ để giết chết kim đan hậu kỳ tu sĩ.
Loài ưng này được đặt tên là mặc chuẩn, hắc phong hóa vũ, chỉ là yêu thuật cấp kim đan. Chẳng qua là lấy yêu lực cấp hóa thần thi triển, hắc vũ kia che trời tế nhật, sợ là có đến mấy vạn đạo.
Cũng chính là nói, cự ưng run lên hai cánh, thuấn sát mấy vạn kim đan, không khó! Mà mấy vạn hắc vũ, nguyên anh khó phòng!
- Rốt cuộc chẳng qua là ngụy hoang thú, cả thiên địa nguyên lực đều không thể thao khống, chớ nói chi đến Thiên Linh chi thuật...
Ninh Phàm hoàn toàn không thấy hắc vũ, bước ra một bước, nửa hóa khói đen chợt lóe, trực tiếp vượt qua khoảng cách mấy ngàn trượng, xuất hiện ở đầu của cự ưng.
Ninh Phàm mắt lộ ra hàn mang, mang chân đạp một cái!
Dưới một bước đó, thật giống như ma sơn ngã xuống, chỗ bị đạp, vô số tiếng vỡ ra từ bầu trời lan tràn ra.
Dưới ngọc mệnh cảnh cự lực, cự ưng thậm chí không giãy giụa, đầu lâu liền bị Ninh Phàm một bước đạp vỡ!
Chỉ có điều, sau khi đầu chim ưng vỡ đi lập tức hắc phong quay lại, trọng sinh một con.
Đây cũng là sự xuất hiện bất ngờ ngoài ý liệu của Ninh Phàm. Yêu thú nơi đây có thủ đoạn không mạnh, mệnh ngược lại cứng rắn.
Cần phải biết sau khi diệt địch, thường thường là lúc tu sĩ lười biếng nhất. Nếu địch nhân chết mà sống lại, cho tu sĩ đả kích trí mạng, vô cùng có thể bởi vì khinh thường mà chết đi.
Khó trách bốn thành tu sĩ chết bởi nơi đây...
Quả nhiên, ưng thủ trọng sinh, cự ưng lộ ra tâm tình giận dữ. Hắc vũ quanh thân như kiếm phủi xuống, đua nhau đâm về phía đỉnh đầu Ninh Phàm.
Song Ninh Phàm vẫn chắp tay đứng ở đầu của cự ưng, ánh mắt ngưng trọng, quanh thân dâng lên ngọc sắc cương linh nhàn nhạt, thật giống như một ngọc sắc quang kiển to lớn, bao phủ hắn bên trong.
Ngọc sắc cương linh này chỉ có ngọc mệnh cảnh tu sĩ mới có thể thi triển, lấy nhục thân mạnh mẽ chèn ép thiên địa nguyên lực, hóa thiên nguyên chi phong làm cương linh phòng hộ. Cho dù là đại tu sĩ một kích, đều đánh không vỡ cương linh này.
Gặp những thứ hắc vũ này, phàm là cương linh tráo sơ cấp, lập tức sẽ dấy lên ngọc sắc hỏa diễm, bị đốt thành hư vô.
Mấy vạn đạo hắc vũ cháy hết, cương linh chỉ tiêu hao một phần ba linh lực, vẫn chưa tiêu tán.
- Bất quá như vậy... Toái nhạc!
Ninh Phàm một chỉ điểm ra, ngàn dặm sơn nhạc bắt đầu điên cuồng hỏng mất.
Mỗi khi hỏng mất một cái núi, chỉ lực mạnh hơn một phần. Sau khi sơn băng địa liệt, ngàn dặm phế tích, cự ưng màu máu đỏ mà vẻ điên cuồng trong ánh mắt, lần đầu tiên lộ ra bản năng sợ hãi, chẳng qua là sợ hãi kia đã quá trễ! Chẳng qua là sợ hãi kia mới vừa dâng, muốn chạy trốn, liền bị máu đỏ không biết tên, chôn vùi, hóa thành chiến ý bất hủ!
'Ngao!’
Cự ưng điên cuồng phủi xuống hắc vũ, công kích Ninh Phàm, mặc dù đồ lao vô công.
Hết thảy giãy giụa đấy, sau khi Ninh Phàm lấy đầu ngón tay kiếm mang đè xuống thì ngưng hẳn.
Hắn chỉ một cái sinh kiếm màu vàng sậm, kiếm mang thật giống như cực quang, run lên, vào đầu lâu của cự ưng. Bất chợt, bên trong cự thân ngàn trượng của nó, nổ tung, hóa thành vô số kiếm ti nhỏ xíu, xé kéo.
Chỉ chốc lát sau, thân cự ưng khổng lồ ngàn trượng, hóa thành huyết vụ nổ tung, huyết vũ chiếu xuống đất đai mấy ngàn trượng.
Ninh Phàm đứng lơ lửng trên trời, phẩy tay áo một cái, một viên yêu đan màu đen lớn chừng quả đấm, bắt vào trong tay. Chợt một tay phất lên, chộp một cái về phía huyết vũ, vô luận là huyết vụ bay tản đi, hoặc huyết thủy rót vào phế tích, đều bị hắn bắt trở về, hóa thành một huyết cầu màu đen to lớn lơ lửng trước người của hắn.
Huyết cầu to lớn ấy sau khi không ngừng áp súc, từ từ ngưng tụ thành một giọt yêu huyết đen bóng.
Ngụy hoang thú huyết!
Thu tiền tài của người, phải thế người tiêu tai! Ninh Phàm thu hồi yêu đan, tất nhiên để lại cho Hứa Như Sơn, nhưng mà yêu huyết, cũng là vật đại bổ đề thăng yêu lực. Ở nơi này yêu linh lực nồng đậm đến phát chỉ, Ninh Phàm nếu có đầy đủ yêu huyết, yêu lực tu vi có lẽ sẽ đề thăng tới cảnh giới kinh khủng.
Ngụy hoang thú hắc huyết này, một giọt đủ để đề thăng giáp yêu lực!
Chỉ có điều Ninh Phàm không lập tức thôn phệ máu đen, ánh mắt của hắn cuối cùng rơi vào trong yêu huyết kia, bỗng nhiên ngưng trọng.
Lại thấy trong yêu huyết đen nhánh, có cực nhỏ một tia máu màu vàng nhạt, đang từ từ tiêu tán trong không khí.
- Đây là...
Ninh Phàm cong ngón tay bắn ra, máu đen run lên, chút vẻ vàng nhạt trong đó bị Ninh Phàm vội vả lấy ra, bắt vào trong tay.
Đây là một tia đạm kim chi huyết, nhưng ẩn chứa yêu lực, cơ hồ là gấp đôi ô huyết!
Vả lại, một tia đạm kim chi huyết này, trong đó tiết lộ ra một cổ uy áp, mạnh hơn cả so với oai của Động Hư và Nguyệt Lăng Không.
Đây không thể nghi ngờ là máu của yêu tộc cường giả! Nó mạnh hơn so với hóa thần điên phong, nửa bước luyện hư, nhất định là luyện hư kỳ yêu soái chi huyết!
- Yêu soái chi huyết ư?! Chẳng lẽ máu này, chính là nguyên nhân yêu thú hóa thành ngụy hoang? Là nguyên nhân mà ngay cả con cự ưng kia rõ ràng sợ hãi, cũng không dám chạy trốn, liều chết đánh một trận sao?
Đạm kim chi huyết này nồng đậm đến không cách nào lập tức thôn phệ, nhất định phải lấy yêu thảo phụ trợ, mới có thể nuốt vào.
Ninh Phàm vỗ một cái vào trữ vật đại, thu tia máu màu vàng nhạt vào trong bình ngọc. Chẳng qua là bất chợt, một cái bình ngọc khác khác, cùng cái bình chứa máu màu vàng nhạt này thật giống như dâng lên sự cộng hưởng vậy.
Bình ngọc nọ là năm đó Ninh Phàm lúc ở đại Tấn, đã cướp được từ trong tay của Lý Bạn, trong đó, hắn nhớ là chứa đựng một giọt yêu huyết cực kỳ mạnh mẽ.
Yêu huyết kia, lấy năm đó Ninh Phàm dung linh tu vi, ngàn vạn lần không thể thôn phệ. Mà hôm nay, thân thể của Ninh Phàm ngược lại đủ để chịu đựng yêu huyết lực đó.
Hắn trầm mặc không nói, lấy ra bình ngọc, thần niệm dò vào, trong đó chứa đựng là một giọt hoàn chỉnh đạm kim chi huyết.
- Một giọt yêu soái chi huyết hoàn chỉnh sao...?
Một giọt máu này, đáp ứng trăm đạo tia máu mới có thể ngưng tụ. Một đạo đạm kim huyết ti có thể đề thăng giáp yêu lực, một giọt đạm kim yêu huyết, có thể đề thăng giáp yêu lực!
Ninh Phàm thu hồi hai bình ngọc, há mồm nuốt vào ô huyết của cự ưng, cũng không tốn hao quá lâu, liền đem nó luyện hóa.
Yêu lực đề thăng tới giáp.
Nơi đây thu nạp yêu huyết, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, mà vật để luyện hóa đề thăng pháp lực, lại chậm đến bất ngờ.
- Yêu soái chi huyết... Vật này tại sao lại xuất hiện trong bí cảnh? Yêu soái... Chẳng lẽ trong Toái Giới bí cảnh này, có yêu soái tồn tại có thể so với luyện hư tu vi hay sao?! Hơn nữa, kim huyết mà ta lấy được trong cơ thể của cự ưng, cùng Lý Bạn đang giữ, rõ ràng là cùng yêu soái lưu lại... Lý Bạn... Toái Giới bí cảnh này sở dĩ tồn tại, nguyên nhân có lẽ sẽ không đơn giản...
Ninh Phàm chợt vỗ vào trữ vật đại, lần nữa lấy ra bản đồ, nhìn khu vực trống không bảy nghìn vạn dặm bên ngoài, ánh mắt ngưng trọng.
Chẳng lẽ trong khu vực không cách nào tiến vào lại có yêu soái tồn tại sao...?
Nơi đây, chẳng lẽ có liên quan cùng thượng cổ yêu tộc bí ẩn ư?
Ninh Phàm thu hồi bản đồ, hắn run lên Đỉnh Lô hoàn, gọi ra Trà Hoa nữ yêu và Phong Tín nữ yêu.
Hai nàng bị Ninh Phàm sắc bổ, chỉ còn dư yêu lực cấp kim đan, nhưng một khoảng thời gian tư dưỡng, khí sắc quả nhiên càng sáng sủa hồng hào hơn so với trước.
Hai nữ yêu tựa hồ đang bàn luận gì đó, vừa thấy bị Ninh Phàm gọi ra hồng vụ không gian, lập tức thân thể mềm mại run lên, thu lời nói.
- Nô tỳ ra mắt chủ nhân, không biết chủ nhân có gì phân phó...?
Hai nữ yêu nhất tề cúi đầu, mái tóc đẹp che lấy khuôn mặt, trên dung nhan, vẫn là từng đạo vết sẹo.
- Xin lỗi, ta đáp ứng luyện chế Phục Dung đan cho các ngươi, nhưng một mực chưa có thời gian luyện chế...
- Vậy sao, chủ nhân mặc dù chưa luyện viên đan dược này, nô tỳ cũng không dám oán hận chủ nhân...
Dưới mái tóc tím của Phong Tín nữ yêu, trong con ngươi hơi thoáng qua chút mất mác.
Không có Phục Dung đan, nàng tất nhiên thất vọng, nhưng mà phải làm thế nào đây? Nàng là đỉnh lô của Ninh Phàm, dù cho hắn có lừa gạt nàng, nàng cũng không cách nào oán hận.
- Nhưng mà linh dược, ta đã thu góp đủ rồi. Các ngươi hãy yên tâm, đỉnh lô của ta, dĩ nhiên phải thật xinh đẹp mới được...
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, bàn tay mơn trớn gò má của hai nữ yêu, lập tức, Trà Hoa nữ yêu lộ ra một nụ cười hờn dỗi. Còn Phong Tín nữ yêu thì hơi cảm động.
Linh dược đã đủ sao...? Ngũ chuyển đan dược Phục Dung đan, cần tất nhiên vạn năm linh dược, lúc này mới bao lâu, Ninh Phàm đã đủ linh dược, tất nhiên đã để trong lòng chuyện trị liệu dung nhan cho hai nàng.
Phong Tín nữ yêu rất khó không cảm động. Lấy lúc nàng còn là bạn yêu, thân phận thấp hèn, cho dù yêu tướng hủy dung nhan của nàng, nàng cũng không được kháng mệnh. Còn chủ nhân mới hiện giờ lại nguyện ý vì hai nữ yêu xấu xí như vậy, phục dung...
- Đa tạ...
Phong Tín nữ yêu lần đầu tiên bật cười, mặc dù dung nhan vô cùng xấu xí, nhưng nàng cười cũng rất xinh đẹp.
- Lời cám ơn đợi khi đan dược luyện thành rồi nói sau. Giờ phút này ta xin hỏi hai người các ngươi, nơi đây, hai người các ngươi có biết không...?
Ninh Phàm xem ra, nếu nơi đây thật đúng là có liên quan với thượng cổ yêu tộc, có dính dấp với yêu soái, hai nữ yêu thân là yêu tướng bạn yêu, ít nhiều biết chút gì.
Chẳng qua là hai nữ yêu sau khi nhìn ra chỗ này, lập tức nhất tề lộ ra vẻ kinh hãi.
- Chủ, chủ nhân, ngài làm sao tìm được chỗ này? Nơi này... nơi này chính là ’Trầm thụy chi địa' a! Nói không chừng, sẽ có yêu tướng, thậm chí yêu soái ngủ say! Cực kỳ nguy hiểm!
Hai nữ yêu thân là đỉnh lô, lại trong đời lần đầu tiên quan tâm tới sự an nguy của Ninh Phàm.
- Trầm thụy chi địa sao? Như vậy, quả thật có yêu soái ở chỗ này rồi ư?
Ánh mắt của Ninh Phàm ngưng trọng.
- Dạ phải! Nếu nô tỳ không nhìn lầm, nơi này hẳn là ’Đệ nhất giới'!
- Đệ nhất giới sao?
Cái danh xưng này, Ninh Phàm lần đầu tiên nghe thấy.
- Dạ, chủ nhân hẳn biết, Yêu Linh chi địa là thiên giới mà thiên yêu bay thẳng lên, nhân tộc thiên giới chia làm Tứ thiên, còn yêu linh thiên giới thì chia làm tỉnh giới, mộng giới. Lý Bạn yêu tướng cùng hai người nô tỳ chính là thức tỉnh từ mộng giới, nhận lệnh của yêu soái, tìm yêu tướng, yêu soái của hạ giới ’Trầm thụy chi địa', đánh thức họ, cũng như hoàn thành nhiệm vụ nào đó. Nhân vật cụ thể, hai người nô tỳ thân là bạn yêu, thân phận thấp kém, không biết...
- Lý Bạn...
Ninh Phàm cau mày, khó trách yêu tướng này bạt hỗ như vậy, dám tự tiện đưa tới yêu triều, khó trách Vũ điện đều không dám khinh thường giết yêu tướng này, thì ra là người của ’thượng diện' sao...
- Trầm Thụy chi địa là cái gì, đệ nhất giới là vật gì?
Ninh Phàm hỏi tiếp.
- Bẩm chủ nhân, Trầm Thụy chi địa từng thuộc về một phần của mộng giới, cũng có thượng cổ yêu tộc ngủ say, bởi vì một ít nguyên nhân, từ mộng giới vỡ tan tành, chia lìa, cũng lấy hình thái của giới diện vỡ tan, chảy vào hạ giới. Toái Giới bí cảnh nơi đây thực tế chính là một chỗ Trầm Thụy chi địa, hẳn có yêu tướng, yêu soái ngủ say ở đây. Đặc thù rõ rệt nhất của Trầm Thụy chi địa chính là đệ nhất giới dưỡng yêu, đệ nhị giới ’Yêu tướng chi noãn’ đang ngủ say. Nếu có yêu soái, thì yêu soái liền ở đệ tam giới ngủ say... Nơi đây yêu linh khí kinh người như vậy, vô cùng có thể có yêu soái tồn tại, nơi đây rất nguy hiểm...
Trong mắt của hai nữ nhân mơ hồ có chút ân cần.
- Đệ nhất giới cùng đệ nhị giới, đệ tam giới có thể thông hành không?
- Không thể! Trừ phi có người bày cổ yêu trận, lấy cổ yêu tế khí tế tự, lấy cổ yêu văn tụng kinh, kèm thêm đó yêu tế của huyết tế số lượng nhất định, mới vừa có thể tạm thời mở ra lối đi. Đệ nhất giới dưỡng yêu, là vì cung cấp dưỡng liêu cho đệ nhị giới yêu tướng ngủ say. Yêu tướng trong lúc ngủ mê, cần bạn yêu thủ hộ. Yêu soái trong lúc ngủ mê thì cần yêu tướng thủ hộ, nếu lối đi có thể tùy ý tiến vào, thượng cổ yêu tộc ngủ say, lại nguy hiểm rồi...
- Vậy sao...?
Ninh Phàm hơi trầm ngâm, nếu đệ nhất giới chỗ của mình không thông hành cùng đệ nhị giới, mặc dù nơi đây có yêu soái ngủ say, mình cũng không nguy hiểm.
Nguy hiểm chưa nói tới, nhưng xem ra đạm kim chi huyết kia, đối với yêu soái nếu nói ngủ say, Ninh Phàm hăng hái đột nhiên lên cao.