Chương : Mưu đồ của Sở Hạc. ()
Nàng lấy ra một cái ngọc giản màu tím, đem chừng mấy chục thượng cổ yêu tộc văn tự có trong thức hải, in dấu xuống. Nàng đợi sau khi Ninh Phàm hô ra một ngụm trọc khí, tinh khí thần phục mới giao cho hắn.
- Đây là gì?
- Cổ yêu tộc văn tự... Chẳng qua là một loại yêu văn tầm thường nhất, vả lại nô tỳ tài học thiển cận, chỉ biết có chữ này...
- Vậy sao, ta nghe nói, cổ yêu tộc văn tự cực kỳ tối tăm, mà trong đại tộc tựa hồ còn truyền thừa có chữ viết đặc thù, như long ngôn, phượng ngữ... Hơn nữa, cổ yêu văn tự mỗi một khoản đều có giấu phù thức, cho dù sưu hồn, cũng không cách nào từ cổ yêu thức hải, lục soát ra chữ viết hàm nghĩa... Thân là yêu tộc, đem cổ yêu văn tự tiết lộ cho nhân tộc, nếu bị những thượng cổ yêu tộc khác biết, tựa hồ là tội lớn... Ngươi cho ta ngọc giản này, không hối hận sao?
- Chỉ cần chủ nhân không phụ, nô tỳ sẽ không hối hận, chủ nhân sẽ phụ nô tỳ sao…?
Phong nữ ngẩng đầu lên, dưới mái tóc, dung nhan tuy hủy, ánh mắt lại mê muội.
- Ngươi cứ nói đi...
Ninh Phàm cười một tiếng, xoa xoa mái tóc tím của Phong Tín nữ yêu, ôm hai nàng lên, lần nữa thuấn di về giới lộ hướng bắc vực.
Hắn không nhiều lời. Ngoại hải đánh giá hắn có lòng dạ độc ác, có xảo trá quỷ quyệt, có cuồng vọng tự đại, có hèn hạ vô sỉ, có phong lưu háo sắc, độc độc không lương bạc máu lạnh...
Hoài bão của hắn không khoan hậu, nhưng khiến cho người an tâm.
Mấy trăm vạn dặm cuối cùng, Ninh Phàm không tiếp tục săn giết ngụy hoang thú. Yêu đan mà Hứa Như Sơn cần đã vượt ngạch hoàn thành nhiệm vụ. Mà khoảng cách giới lộ đã gần đến, vạn nhất ở chỗ này đưa tới ba động cực lớn, đưa tới yêu tướng của đệ nhị giới chú ý, mình nói không chừng vừa lập trận để khai mở giới lộ, sẽ bị yêu tướng vây công.
Thêm vào đó thời gian cũng không cho phép, đã qua một tháng, còn có bốn tháng. Sau bốn tháng, hắn nhất định phải rời khỏi bí cảnh. Phương thức rời khỏi ngược lại đơn giản, chỉ cần bày một anh cấp hạ phẩm trận pháp ly thân chi trận, thì sẽ rời khỏi nơi đây. Loại trận pháp này, trong lúc thăm dò bí cảnh thường được dùng rất phổ biến. Thậm chí còn đặc biệt có người, buôn bán trận bàn của ly thân trận, để cung cấp cho những tu sĩ thăm dò bí cảnh, gặp phải lúc nguy hiểm, không có thời gian bày trận, trực tiếp thúc giục trận bàn là được.
Bốn tháng, không biết đủ từ đệ nhị giới chạy tới đệ tam giới hay không.
Nếu đệ nhị giới rộng rãi có đến mấy ức dặm, nói không chừng, Ninh Phàm muốn cùng yêu soái ngủ say thất chi giao tí.
Hết thảy đều vẫn chưa xác định, Ninh Phàm cũng chỉ có thể ôm lòng thử một lần.
Hai ngày sau, khoảng cách bắc vực giới lộ còn có trăm vạn dặm.
Ở khoảng cách như thế đã hoàn toàn có thể thấy, một đạo thất quang sắc mang bích chướng, cản trở lối đi của đệ nhất giới và đệ nhị giới.
Mà có lẽ là bởi vì sợ hãi thất quang sắc mang kia, thậm chí, nơi đây rất hiếm hoang thú dám lưu lại.
Chẳng qua là ở chỗ trước mắt, Ninh Phàm lại chợt ánh mắt lẫm liệt, thu bước chân.
Bởi vì ngoài mấy trăm vạn dặm trước người của hắn, một đạo truyền tống án sáng, chợt sáng lên. Cơ hồ là lập tức, Ninh Phàm liền ôm trong ngực hai nữ yêu, thi triển “Niệm Ẩn quyết”, biến mất tung tích của ba người.
- Truyền tống trận bàn sao?!
Truyền tống trận bàn, mỗi một khắc ấn, đều là hóa cấp Truyền tống trận pháp, độn một lần nhưng truyền tống mười vạn dặm. Thường thường là vật đào mệnh sau khi hóa thần tu sĩ đấu pháp thất bại, cực kỳ trân quý.
Trận bàn có thể phản phục sử dụng, nhưng mỗi khi độn mười vạn dặm, phải hao phí mười vạn tiên ngọc, vả lại cần qua chừng một canh giờ mới có thể sử dụng lần thứ hai...
Vào thất sắc quang môn, vị đại tu sĩ tuy chia nhau truyền tống ra, nhưng phần lớn khoảng cách bắc vực giới lộ mấy ngàn vạn dặm.
Người này có thể dựa vào trận bàn, độn được tới đây, lúc đầu tiêu hao mấy ngàn vạn tiên ngọc. Người này chạy tới bắc vực giới lộ khẩn cấp như vậy, mục đích sợ rằng không đơn giản...
Mà sau khi Truyền tống trận quang hoàn toàn biến mất, hiện ra chính là Phong Yêu điện lục trưởng lão, Sở Hạc.
Đây cũng bất ngờ lớn ngoài ý liệu của Ninh Phàm.
Sở Hạc này chạy tới bắc vực giới lộ có tính toán ra sao...? Chẳng lẽ, Phong Yêu điện ở Toái Giới bí cảnh này có mưu đồ gì chăng?
Sở Hạc cầm trong tay trận bàn, một bước bước ra trận quang, chợt ánh mắt ngưng trọng, xoay người phương hướng của Ninh Phàm đánh ra một đạo biển lửa màu đỏ, đốt cháy ngàn dặm.
Sau khi Sở Hạc đợi thấy biển lửa cũng không đốt cháy bất kỳ người nào, lão ta mới buông lỏng thần sắc, nhưng trong mắt có chút cổ quái.
- Ừ? Rõ ràng cảm ứng được khí tức của những tu sĩ khác, thì ra là ảo giác sao...? Thôi, hơn phân nửa là nơi đây từng có tu sĩ đi ngang qua, nhưng đã sớm rời khỏi... Nhiệm vụ quan trọng hơn, khoảng cách giới lộ, còn có trăm vạn dặm, tối nay hẳn có thể đạt tới giới lộ! Không biết người tiếp ứng ở đệ nhị giới có đến hay không...? Bí cảnh giới lộ mở ra không khó, yêu giới giới lộ có chút phiền toái... Yêu giới ít nhất sẽ phái mười tên yêu tướng tới trước, nếu chậm trễ 'Lý Bạn đại nhân', càng thêm phiền toái...
Sở Hạc dứt lời, lão ta phi độn ở bầu trời quang đãng hết một canh giờ, sau đó, lần nữa hao tổn mười vạn tiên ngọc, độn được mười vạn dặm, như vậy giao thế lên đường.
Sau khi Sở Hạc đi xa, Ninh Phàm hiện ra.
Ánh mắt ngưng trọng!
- Phong Yêu điện, thân là Vũ giới thế lực, lại cùng yêu giới âm thầm thông đồng... Nghe lời nói của lão ta, tựa hồ là muốn bày trận, trực tiếp ở chỗ này mở ra giới lộ. Chẳng qua là giới lộ này có hai đường, một đường đi thông đệ nhị giới, một đường... đi thông yêu giới!
Yêu giới yêu tướng muốn tới bí cảnh này!
Trong đó, còn có một cái tên...Lý Bạn mà Ninh Phàm cực kỳ quen thuộc!
- Lý Bạn... Có ý tứ... Cùng đi lên xem một chút!
Ninh Phàm nắm cả hai nữ yêu, lặng lẽ đi theo sau lưng Sở Hạc...
Một ngày sau, dưới thất quang sắc giới.
Sở Hạc thu lại bước chân, rơi xuống đất, lão ta không chút cảm ứng được sau lưng có Ninh Phàm theo dõi.
Ninh Phàm theo dõi Sở Hạc, chẳng những thi triển “Niệm Ẩn quyết”, càng cùng hai nữ yêu phục dụng tứ chuyển thượng phẩm đan dược, Nặc Tức đan.
Như vậy, cho dù là hóa thần yêu tướng phủ xuống, cũng cảm ứng không được Ninh Phàm!
Vì lý do bảo vệ, Ninh Phàm vẫn cùng Sở Hạc giữ cách khoảng cách vạn dặm.
Lấy thần niệm của Ninh Phàm, bất quá nửa bước hóa thần, chỉ có thể dò xét ba ngàn dặm, nhưng hắn trên người Sở Hạc lặng lẽ giữ lại một tia ám hương, dựa vào nó, quả nhiên đủ để truy tung lão ta.
Bởi vì Ninh Phàm phải nhìn chằm chằm Sở Hạc, bên hắn càng thêm phục dụng tứ chuyển trung phẩm đan dược, Tăng Niệm đan. Trong mấy canh giờ, thần niệm của hắn trở nên mỏng manh, lại từ từ khuếch tán đến phạm vi vạn dặm, có thể so với phạm vi của hóa thần, nhưng bản chất của niệm lực không thay đổi.
Những thứ đan dược này đều là Hứa Như Sơn tặng cho, vào thời khắc này, đem ra sử dụng được rồi.
Sở Hạc cẩn thận, sau khi xác định chung quanh thật đúng là không có người, mới bắt đầu lấy Tử Yêu thạch nghiền thành bột, trắc định trận nhãn, niệm khắc trận văn.
Một ngày sau, cổ yêu trận bày ra thành, tuy là hóa cấp chi trận, lại mơ hồ cùng thất sắc quang giới nổi lên một chút liên lạc.
Trận này, chính là mấu chốt mở ra giới lộ của đệ nhị giới, lấy tu vi của Sở Hạc, quả nhiên cũng đủ để bày trận.
Trận văn thành, Sở Hạc lấy ra mấy chục món cổ yêu tế khí, sau khi bày ra, chỉ kém tụng cổ yêu kinh, huyết tế vương thú thì sẽ mở ra lối đi của đệ nhị giới.
Chỉ có điều Sở Hạc không lập tức huyết tế vương thú, lão ta ngược lại rời khỏi đại trận, lấy ra một cái lục túc đồng thú chi yêu tượng, đặt ở một chỗ địa điểm khác, vây lượn yêu tượng này, lấy ra tám cổ thây khô tử vong đã lâu, bày ở bốn phía yêu tượng.
Mỗi một cổ thây khô, khi còn sống đều là chân chính hoang thú!