Toái hư tam thần thông, là hóa thân, trừu hồn, hoàng ảnh, ba đại thần thông này chỉ có toái hư lão quái mới có tư cách tu luyện, nhưng cũng không phải là nói, mỗi toái hư cũng có thể lĩnh ngộ.
Có thể lĩnh ngộ một loại trong đó, chính là sự tồn tại cực kỳ hiếm hoi, mà Ninh Phàm, trước toái hư đã hiểu rõ ba loại!
Ba loại thần thông, lấy Ninh Phàm với cảnh giới hiện giờ, phát huy không được uy lực quá lớn.
Nhưng một khi tấn nhập toái hư...
- Toái hư chia cửu trọng, mỗi một trọng, đều tựa như cửu trọng thiên không, có khác biệt trời vực. Dưới tình hình bình thường, người đệ nhất trọng, tuyệt không cách nào thắng được đệ nhị trọng. Nhưng nếu ta bước vào toái hư, mặc dù chẳng qua là toái hư đệ nhất trọng, dựa vào ba đại thần thông, đủ để vô địch trong tam trọng trước toái hư!
Chẳng qua là Ninh Phàm vạn vạn không ngờ, mình sẽ ngưng tụ hoàng ảnh trong Minh Ngọc lâu.
Như vậy, không ít yêu tộc sợ rằng đều thấy hoàng ảnh của Ninh Phàm, cũng không biết, trong đó có bao nhiêu tên có thể nhận ra hoàng ảnh thần thông.
Có lẽ sẽ có phiền toái, có lẽ bình an vô sự, tuy nhiên chuyện đã phát sinh thì không thể làm gì...
- Luyện hóa yêu soái kim huyết cần vạn năm niên phân ’Bích hỏa thảo' uống vào. Vật này, La Vân bộ không có, ngược lại Tịnh Hỏa bộ đệ nhất trong chín bộ lại có không ít cỏ này... Muốn đề thăng yêu lực, tạm thời không cách nào có thể tìm ra. Như vậy, mình có thể đi đến Kinh tháp trước, ghi nhớ chữ viết của yêu tộc. Chữ viết đó nhất định cực kỳ khó học, lấy trí óc của Phong Tín nữ yêu, cũng chỉ có thể tập được chữ... Nếu có chữ này, có thể phá giải khẩu quyết của định thiên uy thuật. Khẩu quyết tâm quyết đều có, ngày sau chém chết hóa thần, lại ngưng uy... Về phần yêu huyết giác tỉnh, cần tiến hành sau khi giết người... Giết một người, cũng không biết Lục Sinh yêu tướng để ta giết ai nữa?!
Ninh Phàm đứng dậy, vuốt ve gò má của Mộ Tiểu Hoàn đang ngủ say. Hắn chợt rung lên Đỉnh Lô hoàn, thu nàng vào hồng vụ không gian, cũng dặn dò đám nữ nhân hãy cố gắng chiếu cố cô gái này.
Đột nhiên, thừa dịp huyết nguyệt, ngay đêm đó Ninh Phàm đi tìm Lục Sinh.
Lục Sinh cho hắn ngày, giết một người, tất nhiên càng nhanh càng tốt.
Theo như Ninh Phàm phỏng đoán, Lục Sinh làm tướng trấn biên, không gì bất ngờ xảy ra, là muốn Ninh Phàm ám sát địch tướng.
Tướng quân phủ, Bạch Hổ đường!
Ninh Phàm đẩy cửa bước vào, trong đường sớm có một nam một nữ ở chỗ này chờ hắn.
Vừa thấy Ninh Phàm tiến vào, cô gái nhẹ nhàng thi lễ, còn người nam tử thì mỉm cười gật đầu.
- Lục Tổng binh, rốt cuộc ngươi tới rồi!
- Lục Bắc ra mắt yêu tướng, ra mắt Uyển Nhi tiểu thư. Xin hỏi yêu tướng ý muốn khiến cho Lục mỗ giết ai?
Ninh Phàm liền ôm quyền.
- Người nhanh nhẩu lời nói cũng nhanh, bản tướng thích! Ngọc giản này có ghi lại tin tức của người nọ, ngươi cầm đi, giết chết y. Nếu thành công, có thể cổ động tuyên dương tin tức người này đã chết, đánh sụp tinh thần phe địch, làm chủ lực yêu quân của ta đề thăng phần thắng.
Ninh Phàm dùng thần niệm đảo qua ngọc giản, cũng không có gì ngoài ý.
Quả nhiên, Lục Sinh kêu cho hắn giết là Liệt Thổ bộ Hãm Phong vệ thống lĩnh Hùng Duệ ở một chỗ khác của Mãng Nguyên!
Hãm Phong vệ là tinh anh vệ đội của Liệt Thổ bộ yêu tướng Bạch Nguyên.
Hùng Duệ đó là một gã nguyên anh điên phong cao thủ với giáp yêu lực.
Đánh tan vệ đội này, chém chết thống lĩnh, có thể phong tỏa tinh thần chủ lực của địch quân. Mà đến lúc đó, bản thân Lục Sinh sẽ suất yêu quân nhảy qua Mãng Nguyên, phát động tấn công Liệt Thổ bộ!
Cụ thể chiến lược Ninh Phàm cũng không quan tâm, hắn quan tâm chẳng qua là giết người mà thôi.
- Chuyện này dễ dàng!
Ninh Phàm chỉ nói một câu, thu hồi ngọc giản, cung tay rời khỏi.
Hai quân giao chiến, ám sát địch tướng, vốn dĩ bất quá bình thường.
Chỉ cần không phải ám sát hóa thần, đối với Ninh Phàm mà nói không khó khăn.
- Đợi đợi đã! Lục Tổng binh, ngươi có thể dẫn theo Uyển Nhi cùng đi.
Lục Sinh chỉ Lục Uyển Nhi, cười một tiếng ranh mãnh. Còn Lục Uyển Nhi thì mặt đẹp ửng hồng, gật đầu một cái.
Ninh Phàm lại lắc đầu.
- Nguyên anh trung kỳ là gánh nặng.
- Ngươi...
Lục Uyển Nhi nguyên vốn vẻ mặt thẹn thùng, lập tức hóa thành vẻ giận trách.
Mình năm nguyên anh trung kỳ, tư chất bậc nhất, càng theo ca ca trải qua chiến trận đã lâu, quen thuộc chuyện yêu quân binh trận.
Lục Sinh phái nàng đi theo tác chiến, cũng lo lắng Ninh Phàm thực lực tuy mạnh, lại không hiểu được suất binh chi đạo.
Lục Uyển Nhi rất xấu hổ, vô cùng xấu hổ.
Mình dầu gì là một nữ trung anh hào, bị Ninh Phàm nói thành gánh nặng.
Nàng mắng thầm trong bụng. Năm đó Lục Bắc người vì tự ô danh tiếng, ngày ngày đeo bám theo ta, lời ngon tiếng ngọt, mỗi ngày không ngừng. Không ngờ một khi ngươi bại lộ diện mục chân thật, lại lạnh lùng như vậy...
Tuy nhiên, không ngờ cái loại lạnh nhạt không vì nữ sắc mà động lòng này, lại làm cho Lục Uyển Nhi mắng thầm trong bụng, nhưng lại lần nữa nhìn lại đánh giá Ninh Phàm lần nữa.
- Thôi, không dẫn ta đi thì không dẫn... Chẳng qua là trận chiến này, Lục Tổng binh chuẩn bị mang bao nhiêu người... Hãm Phong vệ đó có một vạn năm ngàn tiểu yêu, không biết tổng binh với một vạn nhân mã, có đủ không...? Nếu không đủ...
- Lục mỗ một người đã đủ rồi, nếu lại lĩnh đại quân xuất hành, Lục mỗ lẽ nào cự tuyệt Uyển Nhi tiểu thư đi theo, đạo lý giám quân, Lục mỗ vẫn hiểu...
- Ngươi muốn một thân một mình, ám sát Hùng Duệ! Đây có chút nguy hiểm hay không...?
Khẩu khí của Lục Uyển Nhi cũng có mấy phần lo lắng cho Ninh Phàm.
- Uyển Nhi, không cần nhiều lời! Lục Tổng binh đã có lòng tin này, bản tướng quả nhiên mong đợi được thấy Lục Tổng binh một mình chém địch thủ, vừa khéo ta sẽ chính diện tấn công. Nhân mã có chút không đủ, Lục Tổng binh không dẫn theo Huyết Lan vệ, cũng là chuyện tốt. Huyết Lan vệ sẽ do bản tướng điều động...
- Như vậy, Lục mỗ cáo từ!
Ninh Phàm đẩy cửa, biến mất trong bóng đêm.
Còn Lục Sinh thì cười khổ thở dài.
- Ca ca, vì sao người để cho hắn một thân một mình xông vào nguy hiểm, nếu hắn có tam trường lưỡng đoản...
- Nếu hắn có tam trường lưỡng đoản, ngươi không sống được chứ gì?
- Chớ nói bậy!
Lục Uyển Nhi khuôn mặt đỏ lên. Ca ca của mình vào lúc kín đáo sao hay thích nói đùa thế nhỉ.
Ai có thể nghĩ tới, hắc giáp yêu tướng bề ngoài lạnh lùng tàn khốc, lại là một kẻ tính tình lười biếng như vậy.
Lục Uyển Nhi thừa nhận, mình sau khi cùng Ninh Phàm mấy lần tiếp xúc, cũng rất có động tâm với người này.
Dù sao, nam tử ưu tú như Ninh Phàm, cũng giống như mỹ nhân tuyệt sắc trong các nữ tử vậy, rất hiếm có nam tử dám nói là không động tâm.
Chẳng qua đó cũng chỉ là có chút hảo cảm thôi, Lục Uyển Nhi còn chưa tới vì Ninh Phàm muốn chết muốn sống có được hay không... Ca ca của mình, cũng chỉ thích nói lung tung... Danh tiết của nữ nhi lại có thể mang ra nói lung tung sao...?
- Ca ca, tóm lại, ta cho rằng Lục Bắc một người vào địch cảnh, không ổn... Không bằng ta mang Huyết Lan vệ, tăng viện hắn...
- Ngươi không yên lòng người này, muốn giám thị hắn sao?
Lục Sinh ánh mắt chợt lóe.
- Không phải vậy! Ta lo lắng cho sự an nguy của hắn... Ca ca! Đứng đắn chút đi!
Lục Uyển Nhi tựa hồ lại rơi vào bẫy rập của Lục Sinh.
- Được, đứng đắn chút, nói một chút người này đi... Người này mang binh, ta thật đúng là có chút không yên lòng, cho nên phái ngươi giám quân. Cũng phụ tá người này bày trận giết địch, nhưng mà, ta tựa hồ đánh giá sai chí hướng của người này rồi... Người này cự tuyệt mang Huyết Lan vệ đồng hành, khiến cho ta rất giật mình. Hắn không hứng thú với quyền chưởng khống... Một vạn dung linh, kim đan thuộc hạ, càng không hứng thú thống ngự. Nếu hắn là tai mắt của địch nhân thì không cần thiết như vậy... Chí hướng của hắn không ở đây thống lĩnh một quân, cũng không phải là chỉ làm yêu tướng thì có thể thỏa mãn... Hắn theo đuổi, là tu vi, cảnh giới cao hơn... Ta không bằng hắn...
Lục Sinh nhìn thương mang bóng đêm, thở dài.
- Ta có dự cảm, người này sẽ trở thành mấu chốt chiến thắng Liệt Thổ bộ lần này... Uyển Nhi, không còn sớm, điểm binh ra trận đi, gần như phải hướng Mãng Nguyên tiến phát rồi!
...
Bóng đêm đầy thương tang.
Mãng Nguyên, Liên Vân sơn!
Một vạn năm ngàn yêu tộc cao thủ, trấn thủ nơi này, ngàn đạo minh hỏa, ánh chiếu bầu trời quang đãng.
Trong đại trướng, một tráng hán mặt đen, đang nhìn quân đồ, cùng mấy tên yêu binh thương nghị chuyện tiến quân.
Nhưng mỗi một khắc, tráng hán mặt đen chợt sắc mặt đại biến, vỗ lên bàn, tiếng hô như sấm, thanh chấn mấy ngàn dặm.
- Là người nào! Quỷ quỷ túy túy, cút ra đây!
Vào một khắc tiếng hô của người đó vang lên, bên trong đại doanh, tất cả minh hỏa đều hóa thành màu xám tro.
Mà một đạo bạch y vũ yêu chi ảnh, hiện ra ở bầu trời đêm.
Huyết nguyệt nhô lên cao, người này xuất hiện càng thêm quỷ dị!
Nhìn Hùng Duệ nhóm cao thủ vội vã ra trướng, thanh niên vũ yêu, lại nhàn nhạt nói.
- Ta tên Lục Bắc, tới lấy đầu ngươi...
- Hoang đường! Chỉ có sơ kỳ vũ yêu, con kiến hôi huyết mạch giác tỉnh lần thứ hai cũng không thành, lại dám tới Hãm Phong vệ trú địa của ta khẩu xuất cuồng ngôn. Truyền lệnh của bản tướng, yêu nỏ doanh, bắn giết người này!
Theo một đạo mệnh lệnh của Hùng Duệ, năm ngàn đạo tiểu yêu thân ảnh, đua nhau bày trận, nghiêm chỉnh huấn luyện như vậy.
Vả lại một người trong nháy mắt, từng tên một tiểu yêu lấy ra xạ linh nỏ, trong một khí tức ở bầu trời quang đãng, bắn ra năm ngàn đạo hỏa tiễn.
- Xạ linh nỏ sao, một thứ đồ rất hoài niệm, ba trăm năm chưa từng thấy...
Trong mắt của thanh niên vũ yêu, chợt nhớ lại Ninh thành.
Năm ngàn đạo hỏa tiễn gần người, hắn lại há mồm nuốt một cái, nuốt năm ngàn đạo hỏa tiễn vào trong bụng, hóa thành dương lực dưỡng liêu của Âm Dương tỏa.
Hai tay hắn bấm quyết, thi triển lên tiểu yêu thuật ’Hỏa tiễn thuật'.
Loại tiểu yêu thuật này, bất quá là đan cấp mà thôi, tại chỗ Hãm Phong vệ địch yêu phần lớn thành thi thể. Chẳng qua là dung linh cao thủ, chỉ có thể thi triển mười đạo hỏa tiễn, kim đan cao thủ phần lớn thi triển trăm đạo hỏa tiễn, cho dù là nguyên anh tầm thường cao thủ, cũng chỉ thi triển ngàn đạo.
Chỉ có điều tiểu yêu thuật này, rơi vào trong tay thanh niên vũ yêu, lại một chia thành mười, mười chia ra trăm, trăm chia thành ngàn, ngàn chia vạn, cho đến sau khi chia ra một vạn năm ngàn hỏa tiễn, Ninh Phàm mới dừng lại. Nhưng rõ ràng, hắn còn có đầy đủ yêu lực, hóa ra nhiều hỏa tiễn hơn.
Hỏa tiễn tầm thường, chỉ đủ để bắn giết dung linh sơ kỳ!
Nhưng hỏa tiễn của thanh niên vũ yêu, cũng là hỏa diễm màu xám tro, đủ để bắn giết... kim đan!
Hùng Duệ co rụt khóe mắt lại, hỏa diễm màu xám tro kia cho hắn cảm giác nguy hiểm cực mạnh.
- Địa mạch yêu hỏa! Không, không giống, uy lực này so với địa mạch yêu hỏa mạnh hơn, đây là hỏa diễm gì, chẳng lẽ là lục phẩm linh hỏa mà... luyện hư yêu soái mới có thể luyện hóa!
Y nghĩ sai rồi, đây là sự dung hợp hình thái của hai loại địa mạch yêu hỏa, ba loại thiên sương hàn khí! Năm loại ngũ phẩm, dung hợp làm một, uy lực hiển nhiên không thua gì với lục phẩm linh hỏa!
Theo thanh niên vũ yêu tay áo bào một chiêu, một vạn năm ngàn đến hỏa ngọc màu xám tro, lập tức như mũi tên chiếu xuống, Hãm Phong vệ trú địa hóa thành một biển lửa!
Chỉ vừa đối mặt, thì có tên dung linh, chết dưới hỏa ngọc, mà còn dư lại kim đan, thì mỗi người đều bị thương thế không cùng trình độ, khó phòng ngự xuống tiểu yêu thuật này!
Nhưng từng người một, không phải là phòng ngự pháp bảo nát bấy, chính là cánh tay bị thiêu hủy, ánh mắt đều hoảng sợ.
Trời ạ! Đây là tiểu yêu thuật sao? Là khải mông yêu thuật của yêu tộc ư?!
Người nào? Thi triển một loại tiểu yêu thuật, thì có thể một chiêu diệt dung linh!
Cho dù là hóa thần sơ kỳ yêu tướng, chưa chắc đã có thể đi!
Lục Bắc, Lục Bắc!
Người này nếu tới Liệt Thổ bộ cương vực giết địch, từ Mãng Nguyên mà nhìn, người này hơn phân nửa là La Vân bộ, nhưng La Vân bộ, khi nào xuất hiện được một tên yêu tướng được đặt tên là Lục Bắc?!
Chưa từng nghe qua!
Sau hỏa vũ màu xám tro, bầy yêu còn chưa kịp thở dốc, một đạo màu mực đậm, lại ở trong bóng đêm thắp sáng, hóa thành mặc sắc kiếm niệm, đảo qua ba ngàn dặm!
Dưới mặc sắc kiếm niệm này, ngay cả kim đan trung kỳ chi yêu, cũng nhất thời bị mất mạng. Kiếm niệm đảo qua, lấy đi kim đan yêu mệnh.
Vừa đối mặt, Hãm Phong vệ đại trướng đã một mảnh phế tích, thây ngã khắp nơi.
Tiểu yêu thuật, kiếm niệm, hai đạo công kích đơn giản này xuất thủ quá nhanh, nhanh đến Hùng Duệ kinh hãi đảm hàn, nhưng căn bản chưa kịp xuất thủ, đã là yêu bộ trọng tổn!
Xuất sư không kịp, nhân mã lại chết hầu như không còn... Đây chính là Bạch Nguyên yêu tướng tinh nhuệ chi sư a!
- Rút lui, rút lui, rút lui!
Hùng Duệ một mình đi trước, bay lên trời, hạ lệnh tiểu yêu còn sót lại mau rút lui.
Y biết, thanh niên vũ yêu trước mắt không dễ chọc! Nhưng y càng nhìn ra, thanh niên vũ yêu này không phải hóa thần, yêu lực là giáp!
Người này lợi hại, nhưng thắng do đang đánh lén, nếu đường đường chánh chánh, Hùng Duệ không cho rằng mình thất bại!
Dù sao mình có giáp yêu lực, càng trên người này!
Mặc dù người này chiến lực vượt qua mình, nhưng mình còn có thể ngăn trở người này một hai!
Chẳng qua là Hùng Duệ hoàn toàn nghĩ lầm rồi!
Lại thấy thanh niên vũ yêu một bước bước ra, bất chợt hóa thành màu mực, thân thể vỡ tan. Vô số mặc sắc kiếm niệm, chợt cuốn lấy Hùng Duệ, thật giống như một chút mực đậm vẫy ra.
- Mặc lưu phân thần thuật...
Mặc niệm đảo qua, Hùng Duệ thân thể bị cắn nát, chỉ còn dư tàn tổn yêu anh, miễn cưỡng trốn ra mặc niệm, trong lòng đã kinh hãi muốn chết.
Mình đường đường giáp nguyên anh điên phong cao thủ, lại không có lực đánh trả chút nào trên tay tên vũ yêu này!
Yêu anh sợ hãi muốn độn trốn, lại thấy thanh niên vũ yêu, một ngón tay điểm xuống.
- Định!
Vào giờ khắc này, hắn thả ra uy áp có thể so với hóa thần hậu kỳ!
Vào giờ khắc này, từng tia hồng tuyến từ trong cơ thể yêu anh, như quay tơ kén, trói buộc yêu anh!
Đây cũng là chân chính hình thái của định thân thuật! Lấy uy hiếp người, lấy thế ngàn người, từ bên trong địch thân, buộc định yêu anh!
Một cái định này, lúc đầu đủ để định trụ hóa thần sơ kỳ khí tức, hơn nữa không cách nào thông qua tự tổn tránh thoát. Bởi vì đây là định thân từ bên trong ra ngoài, ngay cả suy tính đều đứng yên, cũng không phải là chỉ cấm cố trói buộc thân thể!
- Vỡ!
Hôi quang chợt lóe, thanh niên vũ yêu hóa thành yêu khói, hiện ra trước yêu anh, một ngón tay điểm xuống.
Lập tức, yêu anh hỏng mất, hóa thành huyết vụ, bị thanh niên nuốt vào trong bụng.
Ánh mắt của hắn ở chỗ này rơi vào trên Hãm Phong vệ, tế lên màu xanh cổ qua, bấm quyết.
- Diệt!
Một chia mười, mười hóa trăm, trăm thành ngàn, ngàn đạo qua ảnh, chém xuống!
...
Sau một nén nhang, nơi đây đã không còn người sống.
Ninh Phàm nhìn chiến công lệnh, trận chiến này tổng cộng đạt được điểm chiến công.
Cộng thêm chiến công trước đó, đã có vượt qua vạn, chớ nói huyết mạch giác tỉnh, nói học tập chữ viết yêu tộc cũng đã đủ rồi.
Ninh Phàm dọn dẹp xong chiến trường, hắn đi tới chân núi Liên Vân sơn, chợt điểm lên mi tâm, lấy ra Trảm Ly kiếm, vung kiếm, trên Liên Vân sơn, viết xuống bảy chữ.
Người giết người, La Vân Lục Bắc!
Nghĩ tới tin Hùng Duệ chết, đã bị Liệt Thổ bộ yêu tướng biết tất, chính phái người đến đây điều tra.
Chuyện này trải qua bại lộ, lòng quân tất dao động.
Thậm chí, lực một người, tàn sát hết vạn yêu, chuyện này so với động Huyết Lan vệ, càng chấn động địch tâm, đối với mấy phe, lại là khích lệ tinh thần.
Những thứ này, do Lục Sinh quan tâm, không liên quan với mình.
Mình chỉ phụ trách giết người!
Chuyện tối nay, tất đem chấn kinh Liệt Thổ bộ!
Dù sao lúc hắn đơn độc diệt Liệt Thổ bộ, trừ phi Phong hiệu yêu tướng, nếu không, người nào có thể làm được!
...
Ba ngày sau, Liệt Thổ bộ đại bại!
Liệt Thổ thành, Thổ tướng Bạch Vô Tôn, cầm trong tay ngọc giản, đại phát lôi đình!
- Lục Bắc! Người này là ai?! Truyền lệnh của bản tướng, lấy danh nghĩa Liệt Thổ bộ của ta, truy nã người này, sống chết bất luận, thưởng hồng, ba chục triệu tiên ngọc!
Cái tên Lục Bắc, lấy một tốc độ kinh người, trong đệ nhị giới, truyền ra!