Hơp Thể Song Tu

chương 248: lô tông vân cảm khái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mà ở trận văn trung tâm nhất, có một cái huyết trì trăm trượng, yêu huyết màu xanh có năng lượng nồng đậm.

- Trong ao này, giác tỉnh yêu huyết sao, có giác tỉnh kim ô huyết hay không, còn có thể thương các, dù sao ta có vạn chiến công, tổng cộng có thể giác tỉnh hai lần, cho dù lần đầu tiên thất bại cũng không sao. Lô Tông Vân nói đúng, yêu huyết giác tỉnh, cần phải thận trọng. Mà ta thận trọng, cũng không phải làm sao một lần thành công, mà là cân nhắc... bằng cách nào đem vũ yêu huyết mạch mỏng manh nhất của ta giác tỉnh tới... mạnh nhất!

Ninh Phàm lấy ra chiến công lệnh, chỉ quyết lau một cái lên trên lệnh bài.

Hơn vạn chiến công, nhất thời biến thành vạn.

Ngay trong lúc chiến công giảm bớt, huyết trì màu xanh, thật giống như sôi ùng ục, tán ra nhiệt khí, mùi tanh, nổi lên bóng bóng.

Lúc này, chính là cơ hội Ninh Phàm vào ao!

- Đợi đợi đã!

Trước khi Ninh Phàm vào ao, lại có một đạo giọng nói của nữ nhi mềm mại vang lên bên cạnh hắn.

Một cô gái quần áo màu tím, bộ bộ sinh liên, đi vào cung thứ ba, hướng Ninh Phàm thẹn thùng cười một tiếng.

- Ca ca nói để cho Uyển Nhi hầu hạ Tổng binh thay quần áo, cũng ở chỗ này thủ hộ, để tránh Lô Tông Vân thầm táy máy tay chân... Về phần viên ngũ chuyển đan dược này được đặt tên là Tỉnh Huyết đan, được Phong hiệu yêu tướng ban tặng. Vốn có hai viên, viên thứ nhất ca ca đã phục dụng, lấy tam giác yêu huyết. Một viên này vốn dĩ cho Uyển Nhi sử dụng vào lần giác tỉnh thứ ba, tuy nhiên công tử dùng đi...

Ninh Phàm hơi ngẩn ra, nhìn thật sâu Lục Uyển Nhi một cái.

Cô gái này hầu hạ mình thay quần áo, sự trong sạch của nàng chẳng phải là chôn trong tay mình sao...?!

Đây thật là ý của Lục Sinh, hay là cô gái này tự mình quyết định...?!

Ninh Phàm nhìn một viên đan hoàn màu vàng năng lượng mênh mông ở lòng bàn tay, hắn hỏi.

- Viên đan dược này là ý tứ của yêu tướng hay là ý của nàng...?

- Là... là ý tứ của… ca ca... Huynh không cần bất an...

Sắc mặt của Lục Uyển Nhi hơi đỏ lên, có chút không tự nhiên.

Ninh Phàm thở dài.

Ngũ chuyển đan dược, lại là đan dược có hữu dụng đối với hóa thần yêu tướng giác tỉnh lần thứ ba. Loại đan dược này, lấy tính cách của Lục Sinh không thể nào không bận tâm muội muội, đoạt đan dược của muội muội, lấy nó để lấy lòng mình.

Trước mắt trở nên, Lục Sinh đối với mình quả thật thành tâm kết giao, nhưng bình bối giao nhau, mà không phải là tự hạ thân phận.

Loại cách làm tổn hại người thân có ích cho người lạ này không phù hợp tác phong của Lục Sinh!

Lấy nhãn lực của Ninh Phàm, đương nhiên nhìn ra Lục Uyển Nhi đang nói láo.

Cô gái này tự mình tới, vì mình hộ pháp, cũng tặng đan, bởi vì cô gái này đối với mình nảy sinh tình cảm rồi.

Nhưng cô gái này, tựa hồ lại hiểu ý chí của mình không ở Bắc Mạc thành, không thể nào vì nàng lưu lại chỗ này, cho nên nàng không biểu lộ tâm sự.

- Tình ngang trái, thường khó khăn...

Ninh Phàm trong lòng nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt chuyển sang Lục Uyển Nhi, lại cười một tiếng.

- Yêu tộc nữ tử nghe tiếng đã lâu, dám yêu dám hận, thật can đảm, tựa như bạch hồ yêu thư sinh, người tốt như vậy, không thể bỏ qua... Hôm nay Uyển Nhi tiểu thư gạt ca ca, tặng đan dược quý trọng như thế, chẳng lẽ là muốn Lục mỗ, làm thư sinh kia, cùng bạch hồ tiểu thư thành tựu một bước lương duyên ư?

Lục Uyển Nhi chính là Bạch Hồ yêu mạch!

Nàng nghe Ninh Phàm trêu chọc, trong lời nói có lời, Lục Uyển Nhi mặt tươi cười đỏ hơn, tức giận liếc hắn một cái.

- Trong lòng biết là được rồi, cần gì nói ra! Vả lại huynh là một tên ma đầu giết người như ngóe, hiếm có người nào’Tư luyến' huynh! Đan dược này, huynh có thể xem như là ta bồi lễ. Những năm này, mỗi lần huynh hướng ta cầu xin yêu thương, ta đều lời lẽ lạnh lùng đuổi huynh đi, nói vậy lấy huynh cao ngạo tự ái, hẳn bị ủy khuất...

Ninh Phàm thu nụ cười, thở dài khe khẽ.

Thì ra là như vậy.

Cô gái này thích mình, nguyên cũng không phải tự nhiên vô cớ, mà là có bóng dáng của chính chủ Lục Bắc nhiều năm tiếp xúc, ấn tượng sâu đậm với Lục Bắc, lại tất cả đều là ấn tượng xấu.

Khi mình thay thế Lục Bắc, đi tới Bắc Mạc, khí độ biến chuyển. Loại ấn tượng xấu đó in sâu trong lòng cô gái này liền toàn hóa thành hảo cảm sâu hơn.

Nếu Ninh Phàm đúng là Lục Bắc, tâm ý của Lục Uyển Nhi, là một loại từ hận đến yêu, mang tình yêu áy náy.

Đáng tiếc, Ninh Phàm không phải là Lục Bắc.

- Nàng thích lầm người rồi...

- Vậy a...?

Lục Uyển Nhi thở dài sâu kín. Nàng hiểu lầm ý tứ của Ninh Phàm, chỉ cho rằng Ninh Phàm nói là, hai người chí không tương đầu, không thể nào chung một chỗ.

- Nhưng viên đan dược trân quý này, ta thiếu nàng một phần ân tình, năm khác nếu có cần, ta tất vì nàng xuất thủ một lần...

- Vậy sao...?

Lục Uyển Nhi ôn nhu cười một tiếng, bắt đầu thay quần áo cho Ninh Phàm.

Ngọc thủ lục lọi trên người Ninh Phàm nhất nhất cỡi ra nút áo, đây là nàng lần đầu tiên cỡi quần áo cho nam tử.

Yêu tộc nữ tử, vì nam tử thay quần áo, đây không khác nào lời thề lấy thân báo đáp.

Ninh Phàm người trần truồng xuống huyết trì, chỉ mang theo trữ vật đại.

Bên cạnh huyết trì, Lục Uyển Nhi mặt tươi cười đỏ ửng. Nàng thế nào cũng không nghĩ ra sát thủ hung hãn như vậy, thế mà thân thể của người này cũng gầy yếu, trắng noãn.

Thật đúng là rất giống thư sinh đây...

- Bạch hồ yêu thư sinh sao...

Lục Uyển Nhi hơi có chút than vãng.

- Lục Bắc, chúc huynh tiền trình tự cẩm... Mà huynh, không cần nhớ ta...

Trong huyết trì, Ninh Phàm thật giống như một đạo thủy tiễn, bắn vào đáy ao.

Dưới trăm trượng, trong máu xanh, ngâm trong sềnh sệch, Ninh Phàm ở đáy ao, từ từ giương đôi mắt, há mồm, phục dụng ngũ chuyển trung phẩm đan dược, Tỉnh Huyết đan!

Quanh thân yêu huyết ở đó sôi ùng ục!

Nhưng trong đầu bởi vì một viên Tỉnh Huyết đan mà hết sức tan ra.

Viên đan dược này chuyên sử dụng cho yêu tướng lần thứ ba giác tỉnh, mình sử dụng lần thứ hai giác tỉnh, quá mức lãng phí.

Bản thân Lục Uyển Nhi lần tỉnh huyết thứ hai, nàng nhịn uống, nhưng cho Ninh Phàm uống, nàng không cho rằng đó là lãng phí.

Nàng nghe ca ca nói, sau khi tỉnh huyết, Ninh Phàm sẽ được ca ca đề cử đi La Vân đô quận, tham dự yêu tướng khảo hạch. Nếu thành công, thậm chí có cơ hội, hóa thần thành công, thì ở đó Ninh Phàm là sự tồn tại của một người dưới La Vân bộ, trên vạn người. Mà Ninh Phàm tương lai, không nói chính xác sẽ lao ra La Vân, bình định chín bộ phân tranh, bay thẳng tới Yêu Linh chi địa...

Giác tỉnh yêu huyết có lẽ là một lần cơ hội cuối cùng mình cùng hắn gặp nhau.

Bởi thế nàng quyết định đem Tỉnh Huyết đan cho Ninh Phàm uống...

Nàng quyết định, trước đêm Ninh Phàm rời khỏi Bắc Mạc thành, trợ giúp Ninh Phàm vũ yêu, ngưng tụ ra cánh chim cao ngạo nhất, bay về phía địa phương cao hơn.

Yêu tộc nữ yêu, si tình, lớn mật nhất, nhận đúng người, sẽ không quay đầu lại.

Chẳng qua là Lục Uyển Nhi lại không biết, Ninh Phàm không phải là Lục Bắc.

Thậm chí hắn không phải là chân chính yêu tộc...

- Đa tạ...

Ninh Phàm tự nói, hai mắt hắn dần dần bị dược khí màu tím nhạt bao phủ.

Giờ khắc này, đối với huyết mạch tự thân, cảm giác nhạy cảm vạn lần không ngừng.

Sự hô hấp của một tia yêu huyết cũng có thể bén nhạy bắt được.

Thậm chí, Ninh Phàm loáng thoáng thấy trong yêu huyết của mình, ẩn sâu đạo huyết tuyến màu xanh.

Đó chính là vũ yêu huyết mỏng manh của mình!

Mà hấp thu huyết mạch lực, thực tế lại cần đề thăng số lượng huyết tuyến màu xanh, mượn lấy đề thăng độ dày của huyết mạch!

- Hút!

Thậm chí không đợi Lô Tông Vân lễ bái yêu tượng, Ninh Phàm đã tự dựa vào đạo yêu huyết, ở trước người, tạo thành đạo vũ linh màu xanh. Mà vũ linh khoảnh khắc tan vỡ, hóa thành đạo tuyền qua màu xanh, bắt đầu thôn phệ máu trong huyết trì!

Quá trình này thật giống như đốt cháy huyết mạch. Nhưng sự đau đớn khi đốt huyết mạch đối với Ninh Phàm mà nói, sớm là chuyện thường như cơm bữa.

Hắn là quái vật có thể nhẫn nại để khắc trăm ma văn!

Cơ hồ trong nháy mắt, liền ngưng tụ ra đạo tuyền qua màu xanh thứ !

Vô luận là Lô Tông Vân, hoặc là Lục Sinh yêu tướng dưới vách yêu ảnh vào thời khắc này đều chấn kinh!

Người nào không cần mượn yêu tổ yêu tượng chi uy, lại có thể thu nạp yêu huyết vào cơ thể!

Trừ phi uống vào Tỉnh Huyết đan, nhưng mà loại đan dược trân quý này chỉ có Phong hiệu yêu tướng mới có, chỉ ban cho yêu tướng, yêu binh tầm thường tuyệt không khả năng sở hữu!

- Là Uyển Nhi sao...? Nàng nói đi làm hộ pháp cho Lục Bắc, không ngờ ngay cả một viên Tỉnh Huyết đan duy nhất, đều đưa cho người đó... Nha đầu này, sao phải khổ như vậy...?

Lục Sinh thở dài, muội muội của mình thích người không nên thích.

Lục Uyển Nhi mắt sáng tia sáng long lanh kỳ dị liên tiếp.

- Chốc lát ngưng ra đạo thanh tuyền thứ mười tám, ngay cả yêu tướng tầm thường, đều không làm được đây... Vả lại giác tỉnh yêu huyết đau đớn như vậy, huynh ấy chưa kêu tiếng nào... ánh mắt của Lục Uyển Nhi ta quả nhiên rất tốt... Huynh là nam tử kiệt xuất nhất mà Uyển Nhi từng gặp,... Đáng tiếc Uyển Nhi không xứng với huynh...

Bên trong cung điện thứ hai, Lô Tông Vân làm gì còn dám chậm trễ, lập tức quỳ trên mặt đất, lễ bái về phía yêu tổ chi tượng.

Mười lạy, trăm lạy, ngàn lạy, từng dòng khí tức màu trắng, dâng lên từ trong Lô Tông Vân khấn cầu, vào trăm trượng yêu tượng. Hai mắt của yêu tượng dâng lên kim mang nhàn nhạt. Mặc dù vô cùng nhạt, nhưng giờ khắc này, trong ao huyết mạch, yêu huyết thật giống như bị uy hiếp vậy, tốc độ thu nạp cơ hồ đề thăng gấp đôi!

Yếu huyết của Ninh Phàm, thật giống như đốt cháy, ánh mắt lại nhất định!

Hắn cong ngón tay móc thành vòng tròn, thật giống như tuyền qua, cấp tốc ngưng tụ yêu huyết tuyền qua!

đạo, đạo... đạo!

Khi đến chỗ quan tạp trong quá trình giác tỉnh yêu huyết, mí mắt của Ninh Phàm chợt động, nhưng không ngừng nghỉ, tiếp tục ngưng tụ đạo huyết mạch tuyền qua thứ .

Trên vách yêu ảnh, xếp hạng không ngừng biến đổi!

Xếp hạng của Ninh Phàm đã lên cao tới vị trí !

Lục Bắc, vũ chi yêu huyết, đoạn!

Khi trị số này biến thành đoạn, Lục Sinh yêu tướng ánh mắt chợt lóe.

- Người này, quả nhiên chí không giác tỉnh bình thường, hắn theo đuổi nhất định là trăm đoạn tàn huyết, điều đó không sai được!

Giờ khắc này, Lô Tông Vân lại âm thầm kêu khổ.

Lão ta một mặt hướng yêu tượng lễ bái, một mặt kinh ngạc với tốc độ Ninh Phàm ngưng tụ yêu huyết quá mức nhanh chóng.

Khi Ninh Phàm yêu huyết phá đoạn, lão ta thở phào nhẹ nhõm. Như vậy, Ninh Phàm huyết mạch giác tỉnh, hẳn sẽ không thất bại đi...

Nhưng sau khi huyết mạch của Ninh Phàm tiếp tục đề thăng, đạt tới , Lô Tông Vân trong đầu lạc đăng một cái, thầm kêu không tốt.

Người nàyhẳn là muốn đánh vào đoạn hỗn huyết chủng hay sao!

Hỗn huyết yêu chủng, mặc dù yếu hơn Chân Linh, nhưng cũng coi là yêu chủng cực mạnh, thậm chí tu luyện tới cực trí, căn bản không yếu hơn Chân Linh.

Bốn hung yêu chủng như trong tin đồn của thượng cổ gồm: hỗn độn, cùng kỳ, đào ngột, thao thiết, đều là một yêu thân, ngưng ra tất cả phẩm chủng yêu huyết, hỗn hợp ra yêu thân mạnh mẽ, lợi hại phi phàm.

- Người này lần đầu tiên huyết mạch giác tỉnh, mới đánh vào đến đoạn, liền thất bại chấm dứt. Lần này, người này mặc dù may mắn đột phá đoạn, nhưng vì sao không học cho tốt, không nên đánh vào đoạn... Vạn nhất thất bại, Yêu tướng đại nhân khẳng định cho rằng là lỗi của Lô mỗ... Thôi, thôi, Lô mỗ dứt khoát đi ra ngoài!

Lô Tông Vân dừng lại lễ bái, vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một cái bình ngọc, trong đó chứa đựng một đoàn khí màu trắng sữa, chính là Hương hỏa chi lực.

Đây là lực lượng mà lão ta làm tế ti ngàn năm, đã len lén tích toàn được. Năm đó cho nhi tử của mình tỉnh huyết, dùng đi một nửa, hôm nay, còn dư lại một nửa, sợ là phải dùng trên người Ninh Phàm rồi.

- Thôi, thôi, thôi! Ngươi muốn đoạn, lão phu dứt khoát đi ra ngoài, giúp ngươi! Ai bảo lão phu bây giờ, cùng ngươi nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn!

Lô Tông Vân bóp vỡ bình ngọc, sương trắng vào yêu tượng, lập tức, tốc độ ngưng huyết của ao huyết mạch cơ hồ đề thăng gấp ba!

Ngưng ra đạo huyết mạch tuyền qua thứ , Ninh Phàm rõ ràng cảm giác, tốc độ ngưng huyết này thả chậm.

Càng đi về phía sau, ngưng tụ huyết tuyền sợ là càng khó, đạo huyết tuyền thứ sợ là phải hao phí không ít thời gian...

Nhưng vào lúc hắn trầm ngâm, huyết trì chợt trở nên sôi ùng ục hơn, cơ hồ chốc lát, Ninh Phàm ngưng ra đạo huyết tuyền thứ !

-Sao? Lô Tông Vân này tựa hồ rất ra sức a, tốc độ ngưng huyết của ao huyết mạch này càng đề thăng nhiều như vậy...

Ninh Phàm thu hồi tâm tư, hắn trầm lòng xuống, chuyên tâm ngưng huyết.

Một lần ngồi xuống chính là mười ngày!

đạo, đạo... đạo!

Khi đột phá đạo huyết tuyền, trên yêu ảnh bia, thanh quang đại hiện, xếp hạng của Ninh Phàm đã lên tới tên!

Đây tức là nói, ở thương mang đệ nhị giới này, trong chín bộ, nói riêng về huyết mạch, hắn đã trọn lấy đứng hàng vào tên!

Không những La Vân bộ yêu ảnh bia thanh mang đại hiện, tám bộ yêu tộc khác, các đại yêu thành, nhất loạt bia hiện thanh quang!

Vô số cao thủ, bôn phó yêu tướng chi noãn ở yêu thành của mỗi người, lại nhìn trên yêu ảnh bia, tên họ lên cao cấp cự!

- Lục Bắc, là Lục Bắc! Người này không phải là hung yêu treo giải thưởng ngàn vạn đó sao?! Người này bị đồn là hóa thần trung kỳ, nhưng làm sao mới lần thứ hai giác tỉnh yêu huyết, cổ quái, cổ quái a!

Liệt Thổ bộ đô quận, một tên ngân giáp đại hán đứng dưới yêu ảnh bia, ánh mắt âm trầm nhìn bia ngọc. Sau lưng của người đó có vô số yêu tộc cao thủ cũng không dám thở mạnh một cái...

Người này là Phong hiệu Thổ tướng, Bạch Vô Tôn!

- Hừ! Thì ra là Lục Bắc, bản tướng phái người điều tra Lục Bắc, tin đồn người này từng yêu huyết nhị giác thất bại, là một phế vật trong phế vật, tình báo nọ bản tướng vốn còn không tin. Như vậy xem ra, người này diệt Hãm Phong vệ, quả nhiên là có năng lực, hoặc có lẽ là dùng âm mưu thủ đoạn nào đó ta cũng không biết, mới hại được Hùng Duệ... Hừ, treo giải thưởng người này ba ngàn vạn, có chút quá nhiều!

La Vân bộ đô quận, một lão giả mặc giáp thú, chống cây gậy đầu rồng, đứng dưới yêu ảnh bia, hai mắt hư mị, cơ trí thâm trầm.

- Lục Bắc sao...? Thí sinh vị tướng thứ tám mà Lục Sinh đề cử cũng bất phàm... Hoàng ảnh, yêu tổ khí tức... Người này nếu có thể huyết mạch hơn trăm, ngưng tụ thái cổ tàn huyết, ngay cả không hóa thần, ta cũng chấp nhận người này làm yêu tướng thứ tám của La Vân!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio