Lục Uyển Nhi, tỉnh rồi. Giấc ngủ say của nàng kéo dài đến một tháng.
Một tháng tỉnh lại, đối mặt với Hỏa phượng song dực do Ninh Phàm tặng cho, Lục Uyển Nhi ngây cả người.
- Đây là cực phẩm tài liệu dùng để luyện chế hóa cấp phi hành linh trang, huynh lấy được từ chỗ nào?
- Giết người!
- Ta không tin. . . Đây chính là hóa thần song dực. . . Huynh là muốn nói cho ta biết, huynh trảm sát hoang thú, cắt lấy song dực? Hay là ám sát một yêu tướng của bộ lạc, đoạt được đôi cánh này? Lục Bắc, đứng đắn một chút, không được đùa giỡn!
Gương mặt đẹp của Lục Uyển Nhi phồng lên.
Theo cái nhìn của nàng, đôi hỏa phượng chi dực này hơn phân nửa là cùng một loại với Lôi long long cân, không có cách nào cấu kết hay hành động kết nối gì mà có thể lấy được.
Tóm lại, Lục Uyển Nhi không tin là trong một tháng lúc mình ngủ say, Ninh Phàm đã chém chết một yêu tướng nào đó.
Dù sao, điều này thật sự là không thể tưởng tượng nổi. . .
- Thôi vậy, không nói cho ta biết thì không nói cho ta biết. . . Huynh cho ta đôi cánh này, là muốn để ta luyện chế cho huynh một món phi hành linh trang sao? Có đôi cánh này, ta có lòng tin, chế được hóa cấp thượng phẩm Hỏa Dực linh trang, có thể khiến cho Nguyên Anh tu sĩ có na di thần thông của hóa thần, còn nếu là có hóa thần tu vi thì độn tốc sẽ tăng thêm ba thành!
Lục Uyển Nhi quyết định thầm trong lòng, là chi bằng dùng phượng dực này chế một món linh trang cho Ninh Phàm.
Tâm tư của nàng, bị Ninh Phàm nhìn ra, mỉm cười mơn trớn mặt của nàng.
- Không cần luyện chế phi hành linh trang cho ta. Ta tự có Phù Ly yêu dực, từ nay, không cần phi hành linh trang nữa. . . Cái này làm xong, nàng lưu lại, ta giúp nàng luyện hóa Hỏa Dực này! Như vậy, mặc dù tu vi của nàng chỉ là nguyên anh trung kỳ, nhưng nếu muốn chạy trốn, thì cho dù là hóa thần yêu tướng, cũng không cách gì bắt được nàng, nàng sẽ an toàn. . .
- Tặng cho ta! Vật quý trọng như vậy. . .
Lục Uyển Nhi cúi đầu, cứ mặc cho Ninh Phàm vuốt ve gò má, cũng không kháng cự.
- Ừ, tặng cho nàng. Ngươi nghỉ một lát nữa, Nghiêu Uyên nói. Còn ba ngày, là đã đến Đô quận rồi. . .
Lục Uyển Nhi tiếp tục ngủ, Ninh Phàm lại ngồi một mình trong phòng tu luyện.
Một tháng nay, đầu óc của hắn thủy chung cảm ngộ thu hoạch từ trận đánh cùng ba tướng hóa thần vừa rồi.
Yêu thuật, ứng dụng của yêu huyết pháp tướng. . . Ba tên yêu tướng thực lực ngoài trừ Từ Nhật và Nghiêm Trung Tắc xê xích không nhiều, hai người còn lại so với Nghiêm Trung Tắc yếu hơn một chút.
Nhưng ba người trong trạng thái liều mạng, yêu thuật sử dụng đến cực hạn, lại dường như giúp Ninh Phàm mở ra một cánh cửa mới.
Yêu, yêu thuật, linh trang.
Trong đầu của hắn, sự minh ngộ đối với yêu tộc càng ngày càng nhiều.
Ninh Phàm lấy được Phượng Dực, và đưa tặng cho Lục Uyển Nhi, cũng không phải là không thu hoạch được gì. Hắn từ trong trữ vật đại của Từ Nhật, lấy được một cái ngọc giản.
Hắn từ cánh gãy của Từ Nhật, nhìn thấy được nửa linh ấn tàn tổn.
Tựa hồ Từ Nhật vào lúc ban đầu trong ba lần tỉnh huyết, tỉnh ra nửa giọt phượng huyết, đã từng làm một chuyện ngu xuẩn.
Hắn đã ở trên song dực. . . Khắc linh ấn!
Nhưng cuối cùng, lại thất bại.
- Yêu dực, không phải là linh trang. . . Linh trang pháp bảo của Yêu tộc, nhưng lạc ấn linh ấn, để đề thăng độn tốc, yêu dực, yêu thân, thì không thể được. . .
Từ Nhật thất bại là điều tất nhiên.
Ninh Phàm cầm trong tay ngọc giản của Từ Nhật, án lên trên mi tâm. Trong ngọc giản lập tức vang lên một đoạn ngôn ngữ của Từ Nhật. Đoạn văn này, vừa khéo là ghi chép liên quan tới Từ Nhật năm đó thử khắc linh ấn lên cánh chim của mình.
“Hôm nay, ta tra duyệt nát Kinh tháp của Thổ bộ ở Đô quận, tìm kiếm khả năng khắc linh ấn lên trên vũ dực. . . Phong yêu đại nhân nói, linh ấn chỉ có thể khắc ấn lên pháp bảo cùng linh trang, không thể khắc ấn lên yêu thân. Đây là định luận từ xưa tới nay, ta không tin. . ."
"Ta hao phí hai trăm năm, lật đọc hết mười một vạn quyển sách trong tàng thư của Đô quận, rốt cục tìm được một đoạn giới thiệu về linh ấn. Chẳng qua là đoạn giới thiệu này, lại làm cho ta thất vọng. Đó là một quyển cổ tịch hư hại, trên đó ghi lại, trước thời thái cổ, yêu tộc có thể khắc linh ấn ở trên yêu thân. Chẳng qua là sau đó không biết xảy ra chuyện gì, 'Linh' của yêu tộc bị cướp đi. . . Vì vậy, không thể khắc linh ấn nữa. Duy chỉ có một chân linh tộc nào đó, bởi vì chuyên tu yêu mục, nhìn xuyên 'Chân tướng' của thiên địa, tránh được một trường hạo kiếp, không bị đoạt đi 'Linh' của mình. . . Và bởi vì nhìn thấy chân tướng của thiên địa, chân linh tộc kia, lại bị đời đời nguyền rủa, cuối cùng, bị tuyệt diệt. . .
- Hôm nay, ta mời tới đệ nhất phụ linh sư của Liệt Thổ bộ, nhờ hắn giúp ta phụ linh cho phượng dực. Ta muốn biết, hỏa phượng chi dực của mình có khả năng khắc linh hay không. . . Kết quả, ta thất bại. Không phải là bởi vì đau đớn, mà là bởi vì, linh ấn không cách nào lưu tồn ở trong huyết mạch. . . Đại sư nói, đó là bởi vì, yêu tộc bọn ta, đã đánh mất đi 'Linh' rồi. . . Giống như Ma tộc đánh mất 'Máu', Thần tộc đánh mất 'Tâm' . . . Linh là cái gì, không có ai biết được. . . Nhưng ta chỉ đành phải buông bỏ ý tưởng khắc linh. . .”
Đoạn lời nói này, khiến Ninh Phàm trầm mặc.
Thu hồi ngọc giản, hắn trầm tư hồi lâu.
Cái tên Từ Nhật này, thủ đoạn không cao, nhưng không hổ là hóa thần của yêu tộc, dám dũng cảm thử nghiệm, hơn nữa kiên nhẫn kinh người. . . Biết rõ yêu tộc không thể khắc linh ấn ở trên thân thể, lại dám thực hiện điều đó. . . Và hắn cũng nguyện ý hao phí hai trăm năm vì sự thử nghiệm này, lật lần yêu kinh trong Kinh tháp. Nghị lực của người này, không thể bảo là không lớn, khó trách trong ba tướng, người này mạnh nhất!
Khắc linh ấn ở trên yêu dực? Cái ý tưởng này nếu không phải là Từ Nhật nói ra, Ninh Phàm tự nghĩ, mình sợ rằng là không nghĩ tới chuyện này!
Từ khi đoạt được linh ấn, hắn liền suy nghĩ theo quán tính, cho là linh ấn chỉ có thể sử dụng cho pháp bảo.
Nhưng sau khi bất ngờ chém chết Từ Nhật, đoạt được ngọc giản của hắn, Ninh Phàm vào giờ phút này mới biết được, thì ra là linh ấn lúc ban đầu không phải là khắc trên linh trang, mà là. . . khắc ở trên thân thể của yêu tộc!
Chỉ bởi vì 'Linh' mất đi, mà yêu tộc không thể không đối mặt với cục diện khó xử.
Bọn họ cần bù đắp ssự thiếu sót, cho nên, sáng chế ra linh trang!
Linh trang linh trang, một chữ 'Linh', thực sự làcó hàm nghĩa kinh thiên!
Cái hàm nghĩa này, cho dù là thượng cổ yêu tộc, cũng chưa chắc có bao nhiêu người biết được, bởi vì niên đại trải qua đã quá lâu, quá lâu rồi.
Từ Nhật là một người có tâm. Hắn nghĩ ra được, và cũng tra duyệt ra được. . . Mà đoạn lời thuật lại này, khiến cho trong mắt Ninh Phàm chợt lóe tinh quang!
Hắn cảm thấy rằng, cái tộc thái cổ chân linh duy nhất giữ lại được 'Linh' và bị diệt tộc đó, rất có thể là Phù Ly!
Đây là một loại trực giác!
Ninh Phàm rốt cuộc đã minh bạch, vì sao một nhân vật như Từ Nhật, thoạt nhìn lời nói không nhiều lắm, lại nguyện ý tới ám sát mình. . . Thứ mà người này nhìn trúng, không phải là phần thưởng. . . Mà là, Phù Ly huyết!
Từ Nhật ắt hẳn là đã suy đoán, yêu huyết này có thể chính là yêu huyết bị nguyền rủa mà kinh quyển ghi lại. . .
Cho nên, hắn tới, và hắn đã chết. . .
- Bên trong ngọc giản này, cái gọi là chân linh bị nguyền rủa, có khi nào chính là Phù Ly. . . Nếu là như thế, thì Phù Ly huyết có thể nói là tiền đồ. . . Vô lượng!
Ánh mắt của Ninh Phàm như có lửa nóng, sự suy đoán này một khi đã dâng lên ở trong đầu, lập tức phát triển không thể thu thập.
Từ Thái cổ cho tới nay, chân linh tộc bị diệt tộccũng không ít. Mà Ninh Phàm không hoàn toàn xác định liệu chân linh bị thiên đạo nguyền rủa có phải chỉ có một tộc Phù Ly hay không.
Nhưng nếu như ngọc giản nói, chân linh tộc nhìn xuyên thiên đạo thật sự là Phù Ly, thì điều này cũng có nghĩa là, Phù Ly nhất tộc tuy bị nguyền rủa, nhưng cất giữ 'Linh', và Phù Ly yêu thân, yêu dực, có thể khắc lên trên đó. . . Linh ấn!
Ninh Phàm muốn thử một lần, hơn nữa hắn có một nghi ngờ vẫn giấu ở trong lòng!
Ssau khi giác tỉnh Phù Ly vương huyết, Ninh Phàm từng dùng song dực bay thử, tốc độ phải nói là kinh người!
Phù Ly nhất tộc, về mặt độn tốc và huyễn thuật, có thiên phú vô cùng độc đáo, cũng giống như Phượng tộc giỏi về khống chế lửa, Long tộc ngự lôi vậy.
Có độn tốc thiên phú như vậy, mặc dù không biến ra song dực, Ninh Phàm nếu sử dụng Yên ảnh thuật, tốc độ vẫn đủ để so sánh với hóa thần.
Mà khi hắn gọi ra song dực, thì độn tốc của nó có thể so với hóa thần trung kỳ!
Điều khiến cho hắn không hiểu lắm chính là, Phù Ly chi dực trong lúc phi độn lại không hao phí bất kỳ yêu lực nào, giống như từ thiên địa rút ra pháp lực sử dụng ngay vậy!
Đặc biệt là trong lần đuổi theo Tịnh Vân yêu tướng trước kia, đối phương sử dụng thuật na di, hơi thở hồng hộc, còn Ninh Phàm đuổi theo thì một hơi thở phì phò cũng không có. . .
Chuyện này, Ninh Phàm vào lúc ban đầu không để ý cho lắm, chỉ cho đó là năng lực đặc thù của máu huyết vương tộc.
Hôm nay nghĩ lại, tuyệt không phải đơn giản như vậy. . .
Linh trang linh trang, bởi vì có 'Linh', cho nên, mới từ trong thiên địa mượn ra pháp lực, sử dụng không hao phí pháp lực!
Chân linh chân linh, bởi vì có 'Linh', cho nên, vốn là có thể mượn pháp lực từ thiên địa, hô phong hoán vũ, là chúa tể của thiên địa phép tắc!
Ninh Phàm không biết 'Linh' là cái gì, nhưng lại mơ hồ hiểu được, đây là một loại năng lực, năng lực mượn và lấy pháp lực từ trong thiên địa!
Phù Ly song dực, phi hành không hao tổn yêu lực, có lẽ là bởi vì, tộc này chính là một trong những tộc cất giữ 'Linh'!
Tộc này bởi vì tu yêu mục, nhìn xuyên chân tướng của thiên địa!
Tộc này bởi vì thuận theo cát tránh hung, nên trốn thoát được một kiếp nạn, vẫn giữ được 'Linh', nhưng lại bị nguyền rủa, trong thời gian ngắn ngủi ị diệt tộc. . .
Suy đoán này vô cùng có khả năng!
Có phải hay là không phải, chỉ thử một lần là biết!
Chỉ cần ở trên yêu thân của mình, khắc một đạo linh ấn là được!
Nếu thành công, Phù Ly yêu huyết của Ninh Phàm sẽ có tiềm lực mà tất cả chân linh không cách nào so sánh!
Ninh Phàm chỉ bbiết có ba loại linh ấn.
Linh ấn chữ Kiên, linh ấn chữ Hỏa, và linh ấn chữ Duệ.
Hắn đột nhiên đứng lên, ở sau lưng đột nhiên sinh ra hai cái tinh dực to lớn màu tím đen.
Đầu ngón tay của hắn bấm quyết, kết linh ấn, khắc lên trên cánh trái. Lập tức, một sự đau đớn giống như đao bút khắc lên trên đó vày, giờ phút này lan dọc theo song dực, tràn tới toàn thân của Ninh Phàm, khiến cho hắn cơ hồ nhớ tới sự đau đớn như khi Thứ văn (xăm)!
Chẳng qua là cái đau này, chỉ ở bút thứ nhất, hơn nữa cũng không đau đớn như Thứ văn. Ninh Phàm cắn răng, cố gắng chịu đựng!
- Linh ấn chữ Kiên, có chủ yêu văn, thứ yêu văn, tổng cộng bút. . .
Ngôn ngữ của hắn bình thản, giống như đang nói về một chuyện không đáng quan tâm. Bút thứ hai bút, khắc xuống!
bút, bút. . . Sự đau đớn do mỗi một bút gây ra từ từ tăng lên. Sau khi trải qua trăm bút, dần dần trở nên kinh khủng tột cùng.
bút, bút. . . bút, Ninh Phàm vẫn cắn răng chịu đựng. Một bút này, so ra không đau đớn bằng bút Thứ văn trước, có thể nhịn!
Trong lòng hắn tràn đầy sự hy vọng, cuối cùng, đánh ra một đạo linh quyết tối hậu ở trên cánh trái.
Vào giờ khắc này, linh giác chữ Kiên đã được khắc xong!
Ninh Phàm rõ ràng cảm thấy, sự chắc chắn trên đôi cánh của mình đã tăng lên một chút. . .
Mặc dù chẳng qua là một chút rất ít ỏi, nhưng linh ấn này đã khắc ấn thành công!
- Phù Ly nhất tộc, chính là một trong những tộc cất giữ 'Linh'!
Ánh mắt của Ninh Phàm sáng lên, như vậy, yêu thân của mình có thể bằng việc khắc linh ấn, phụ thêm lên trên đó thần thông khó có thể tưởng tượng.
Ma tộc Thứ văn, đề thăng sức mạnh của thân thể.
Yêu tộc phụ linh, cũng là để gia tăng thần thông!
Trong lòng Ninh Phàm, đột nhiên nảy ra một loại suy đoán lớn mật!
Yêu tộc phụ linh thuật ra đời, là bị bức do 'Linh' bị mất đi. Còn Thứ văn thuật của Ma tộc ra đời có thể là bị bức do 'Huyết' bị mất đi hay không? Họ cũng cần một loại thủ đoạn, để bù vào việc sau khi mất đi 'Huyết', thân thể bị thoái hóa, suy yếu. . .
Hết thảy điều này, có phải như vậy hay không, hắn cũng không rõ.
Nhưng Phù Ly tộc cường đại, khiến Ninh Phàm tin chắc rằng, mình không hề lãng phí khi giác tỉnh yêu huyết của tộc này!
Ánh mắt của hắn cương quyết, xóa đi linh ấn chữ Kiên trên cánh trái.
Thứ hắn muốn không phải là chắc chắn. Sự chắc chắn có thể dựa vào ma văn luyện thể thuật để đề thăng.
Thứ hắn muốn, chính là tốc độ!
Hắn cần ở Đô quận, học được yêu tộc văn tự đầy đủ, và tổ hợp ra linh ấn chữ 'Tấn'.
Nếu như có thể ở trên song dực, khắc lên trên đó đạo linh ấn chữ Tấn, thì một khi hắn cho gọi ra Phù Ly song dực, mặc dù không phải là hóa thần, nhưng tốc độ chỉ sợ so với hóa thần hậu kỳ còn không yếu hơn!
Và nếu như đột phá hóa thần, dù chỉ là ở hóa thần sơ kỳ, độn tốc của hắn liền có thể so sánh với Nội Hải Thất Tôn!
Đô quận, đã gần lắm rồi!
Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Bên ngoài Đô quận thành, một đội yêu binh đang chờ ai đó, ánh mắt của người cầm đầu có vẻ đã không còn kiên nhẫn được nữa.
- Lục Bắc, hừ! Bất kể ngươi có phải là yêu đã giác tỉnh vương huyết hay không, dám cướp Uyển Nhi của Bổn thiếu chủ. . . Ngươi, chỉ còn có chết! Ở địa giới Đô quận này của ta, dù là Long ngươi cũng hãy bò mọp xuống cho ta, còn là hổ, thì hãy nằm xuống cho ta!
Người này có tên là Lục Thiên Minh, là người lớp sau được Vân Tướng coi trọng nhất!
Người này, chính là nguyên nhân mà Lục Uyển Nhi tìm mọi cách trốn khỏi Đô quận!