Hơp Thể Song Tu

chương 6: ngọc hoàng thảo, đem cho heo ăn?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thu lại sát khí, Ninh Phàm cười như không có gì, nhưng Úy Trì cùng bốn trăm Mai vệ, lại người người sắc mặt kinh động, không dám coi thường Ninh Phàm nữa.

Lão ma mắt lộ kỳ quang, không tưởng tượng nổi nhìn Ninh Phàm.

Úy Trì, Mai vệ thống lĩnh, một trong ba dung linh thủ hạ của mình, ngày thường ngạo khí lớn nhất, lại bị Ninh Phàm vài ba lời nói cho câm họng luôn rồi sao?

Hơn nữa mới vừa rồi Ninh Phàm kinh hồng hiện ra sát khí, đơn giản chi là, kinh khủng chưa từng chứng kiến!

Sát khí chỉ là uy, không thể làm tổn thương người. Nhưng Ninh Phàm có sát khí này, cho dù là đối mặt toái hư cao thủ, cũng không sợ hãi. Hắn có thể sát khí định tâm, tâm như thiết thạch!

“Tiểu tử thúi này, chẳng lẽ đời trước là một Ma quân chuyên giết người? Có lẽ là, thiên tệ giả...”

Lão ma quái dị nhìn Ninh Phàm, phỏng đoán.

Ninh Phàm nói Mai vệ là đám người ô hợp, có tam loại nguyên nhân. Lão ma bỗng nhiên muốn biết, Mai vệ trừ sát khí chưa đủ, còn có gì thiếu sót.

- Thứ hai, các ngươi công pháp tu luyện, có sai lầm, đưa đến các ngươi bị ngăn chặn ở bình cảnh, không cách nào đề thăng tu vi.

- Ngươi nói chúng ta công pháp có vấn đề, nói bậy! Chúng ta tu luyện, chính là do thành chủ truyền xuống 《 Băng Viêm quyết 》!”

Vừa nghe Ninh Phàm nói lời ấy, Mai vệ người người thở hổn hển, sắc mặt đỏ lên, trong mắt không giấu được vẻ tức giận.

Thành chủ ban thưởng công pháp, tuyệt đối không thể có sai xót gì!

Bọn họ không tin, nhưng lão ma, lại tin.

Lão ma trầm ngâm không nói, rất lâu, hờ hững bảo:

- 《 Băng Viêm quyết 》, có lẽ thật là có tỳ vết... Công pháp này, là năm đó do một lão đầu xa lạ tặng cho... Công pháp này tiền kì ích mạch thần tốc, nhưng ích ra hai mươi lăm cái mạch, tấn nhập năm tầng, liền khó tiếp tục ích thêm một mạch nào nữa. Mai vệ đại đa số người, tu vi kẹt ở ích mạch năm tầng, không cách nào đột phá cảnh giới kế tiếp.

Vừa nghe lão ma khẳng định cách nói của Ninh Phàm, Mai vệ đồng loạt im mồm nín họng.

Không phải chứ, công pháp mà chúng ta tu luyện hơn bốn mươi năm, lại có vấn đề?

Nhưng suy nghĩ một chút, trong bốn trăm người đó, hơn phân nửa đều bị kẹt ở ích mạch năm tầng, thật giống như có cái gì đó không ổn.

- Có lẽ ta có biện pháp, vượt qua thiếu sót của công pháp này, giúp cho các ngươi đột phá ích mạch sáu tầng, thậm chí có một ngày, người người có thể trở thành dung linh cao thủ...

Ninh Phàm cười điềm đạm, nụ cười này, lại khiến cho Mai vệ quần tình kích động.

- Thiếu chủ! Người nói gì! Người có thể khắc phụ sự khuyếm khuyết của《 Băng Viêm quyết 》 !? Người có thể khiến cho chúng ta tu luyện tới cảnh giới cao hơn!?

Tiếng Thiếu chủ này, bốn trăm Mai vệ kêu chưa từng nói chỉnh tề như thế, phát ra từ nội tâm như thế.

- Ninh tiểu tử, ngươi nếu có biện pháp khắc phục《 Băng Viêm quyết 》 thiếu sót, Lão tử đem Mai vệ đưa cho ngươi thống lĩnh!

Bắp thịt trên mặt Lão ma co rúc, giọng mang một chút khẩn cầu.

Phá thiên hoang! Lão ma loại người ác này, lại cầu khẩn đối với người!

- Bọn họ là thủ hạ của sư tôn, con dĩ nhiên là sẽ hết sức. 《 Băng Viêm quyết 》, công pháp này con từng nghe nói qua, lấy băng nghĩ âm, lấy viêm nghĩ dương, bắt chước âm dương đại lộ, tiền kì tiến cảnh cực nhanh, hậu kỳ thường thường bởi vì âm dương mất thăng bằng, bị bình cảnh làm cho khốn nhiễu. Sau này ta vào Mai trang, sẽ khai một bài thuốc, các ngươi cầm đi mà luyện đan, mỗi ba ngày uống một lần, một tháng sau, tất cả đồng loạt đột phá ích mạch sáu tầng.

- Hít!

Bốn trăm Mai vệ đồng loạt hít một hơi lạnh! Một tháng sau, không chỉ có thể khắc phục công pháp thiếu sót, còn có thể đột phá cảnh giới?

Phải biết, cho dù công pháp này không có thiếu sót, người thường từ ích mạch năm tầng tu đến ích mạch sáu tầng, cũng ít nhất cần mấy năm thời gian!

Thiếu chủ không phải là đang nói đùa chứ?

- Một tháng sau, nếu ta có thể khiến cho các ngươi đột phá ích mạch sáu tầng, các ngươi thần phục ta cũng không muộn. Dù sao ta cũng không nắm chắc mười phần...

- Thỉnh Thiếu chủ làm hết sức!

“Bá” một tiếng, bốn trăm Mai vệ đồng loạt quỳ mọp.

- Cái này tự nhiên.

Ninh Phàm nhìn thật sâu lão ma một cái. Lão ma này, ngược lại là giỏi nghiên cứu. Đem Mai vệ ném cho mình thống lĩnh, là sợ mình không dụng tâm chữa trị cho Mai vệ sao?

Bất quá, có Mai vệ, mình, đã có thế lực của mình, không bao lâu, mình là có thể đi cứu em trai —— Ninh Cô – của mình trở về!

- Cái chưa đủ thứ ba của Mai vệ, là cái gì? Ninh tiểu tử, ngươi nói nhanh lên, Lão tử rất muốn nghe.

Mặt của Lão ma lần nữa cười thành cúc hoa.

- Thứ ba... con nói, không cho phép người nổi giận.

- Lão tử không tức giận, ngươi nói câu nào cũng chính xác, Lão tử cao hứng còn không kịp.

- Thứ ba, Mai vệ tu luyện trận pháp, có một cái thiếu sót rất lớn.

- Ngươi nói gì! Ngươi dám nói bậy một lần nữa coi, có tin Lão tử xé sống ngươi hay không!

Lão ma đột nhiên giận dữ, bốn mươi năm qua, lão lần đầu tiên thật sự nổi giận!

- Thiếu chủ, mau mau xin lỗi thành chủ! Mai vệ bọn ta diễn luyện tiên trận, được đặt tên là Lưỡng Nghi Loạn Mai trận, là chủ mẫu sáng chế... Chủ mẫu là Kiếm giới chi... Tóm lại, chủ mẫu không thể nào sai...

Mai vệ thống lĩnh Úy Trì, sắc mặt nóng nảy, nhắc nhở Ninh Phàm.

- Chủ mẫu sáng chế? Thì ra là như vậy. Sư tôn, người khoan tức giận đã. Con nói trận này có thiếu sót, cũng không phải là nói bừa. Úy Trì thống lĩnh, bốn mươi năm trước, Mai vệ ngươi lấy trận này giết địch, thường thường giết địch không thắng, nhưng tự vệ có thừa, cho dù là đối mặt kim đan cao thủ, cũng có thể ngăn cản một hai, có chuyện này không?

- Quả thật như vậy. Bởi vì Lưỡng Nghi Loạn Mai trận là cao cấp phòng ngự trận pháp...

- Sai. Trận này thuộc về “Lưỡng Nghi trận”. Lưỡng Nghi trận có đặc điểm, là một sống một chết. Sinh trận, phòng ngự vô cùng. Tử trận, giết người như mây. Người sáng chế ra trận này, tận lực thay đổi Tử trận, chỉ chừa lại Sinh trận. Cho nên trận này giết địch không mạnh, nhưng phòng ngự lại mạnh. Chủ mẫu, hơn phân nửa là không muốn sư tôn mắc phải quá nhiều sát nghiệt... Cho nên trận này, có thiếu sót, thiếu sót này, khiến cho thế công của Mai vệ yếu đi rất nhiều...

Ninh Phàm dứt lời, lão ma yên lặng thật lâu, nhắm mắt, thanh âm có chút tang thương.

- Ngươi nói đúng, tiểu Mai, không thích ta giết người... Nàng một mực không thích...

Câu này, lão ma, không tự xưng’ Lão Tử’ nữa.

- Mai vệ kể từ hôm nay quy về do ngươi quản, không cần chờ một tháng sau. Ninh tiểu tử, ta tin tưởng ngươi có thể trị khỏi cho bọn chúng. Bọn chúng tu luyện như thế nào, giao cho ngươi chỉ điểm. Cần linh dược gì, ngươi tùy ý lấy. Trui luyện sát khí như thế nào, ngươi tự quyết định. Còn nữa... Nếu ngươi chê “Loạn Mai trận” của bọn chúng công kích không mạnh, thì... thì thay đổi đi... Úy Trì, ngươi dẫn Ninh tiểu tử vào Mai trang lấy thuốc, ta phải đi một chỗ...

Lão ma phất tay áo, hóa thành hắc hồng, hướng một chỗ cấm địa của Thất Mai thành rời đi.

- Ai, thành chủ chính là tình thâm ý nặng, bọn ta phục người, cũng bởi vì nguyên nhân này.

Úy Trì cảm thán, khiến cho Ninh Phàm không biết nói gì.

Lão ma tên ma đầu giết người không ghớm tay này, cũng trọng tình sao? Mặc dù, đúng là so với những ma tu khác, lão có nhiều hơn chút mùi vị nhân tình.

- Thiếu chủ, thuộc hạ bây giờ dẫn người vào Mai trang, lấy thuốc!

Úy Trì giải tán Mai vệ, ánh mắt cung kính. Từ giờ khắc này, Mai vệ của hắn thuộc về quyền thống lĩnh của Ninh Phàm rồi. Ninh Phàm, hắn không nhìn thấu, nhưng hắn hôm nay biết được Ninh Phàm bất phàm.

- Truyền thuyết trong thiên địa, có một loại người, bị gọi là’ “Thiên tệ giả”, là Thái cổ tiên thần chuyển thế, trời sanh tài trí siêu quần. Thiếu chủ, nhất định người là loại người đó... Đi theo Thiếu chủ, Mai vệ ta, rốt cuộc có ngày nổi danh! Băng vệ cùng Kiếm vệ, sau này nhất định không dám coi thường Mai vệ ta!

Trong tâm Úy Trì, dâng lên ước mơ tốt đẹp. Dẫn Ninh Phàm bước qua cửa hỏa diễm, tiến vào Mai trang.

Mai trang, lấy hỏa diễm là gạch xây thành.

Chỉ Hạc nhìn Mai trang có cửa đốt đầy hỏa diễm, có chút sợ, ngón út bóp vào nhau quấn quít, không dám tiến vào. Nhưng có một cái tay, nắm được bàn tay tránh né của nàng, kéo nàng vào cửa lửa. Hỏa diễm ấy, phảng phất có linh tính vậy, không dám đốt cháy Chỉ Hạc chút nào.

Tay kia, không khoan hậu, nhưng lại ấm áp.

- Đi, ta đi tìm chút linh dược, luyện thành đan dược, ích mạch cho nàng, khiến cho nàng cũng có thể tu luyện. Ngày sau tiểu Chỉ Hạc nhà ta, nói không chừng có thể tu thành tuyệt thế nữ ma, người gặp người sợ, tốt biết bao.

Ninh Phàm cười một tiếng.

- Không muốn, ta không muốn làm nữ ma, làm nữ tiên có được hay không...

Chỉ Hạc liều mạng lắc đầu.

- Được, làm sao không được. Đến một ngày đó, ta nói nàng là tiên, trong Vũ giới, tên nào mắt không biết mở, dám nói nàng là ma!

Hôm nay thu phục Mai vệ, được lão ma coi trọng. Ngày sau, ma danh của Ninh công tử, ắt sẽ tràn ngập Vũ giới! Đạp trời mà đứng, dưới ông trời, ai dám đắc tội!

- Thiếu chủ nói rất đúng. Thiếu chủ mẫu, người có thể theo cùng Thiếu chủ, thật là phúc khí rất lớn!

Úy Trì biến thành kẻ nịnh hót, chuyên vỗ vào mông ngựa.

- Ai... Ai nói ta là Thiếu chủ mẫu!

Chỉ Hạc khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng đến đỏ bừng bừng, nhưng lại không tránh thoát khỏi tay Ninh Phàm.

- Thiếu chủ người nhìn, Mai trang có bốn ngàn loại linh dược, đều có tuổi đời trăm năm, cần dùng những loại gì có thể khiến cho Mai vệ... Người nếu không nhận biết, cứ nói tên thuốc, ta sẽ hái giúp...

- Trăm năm Tang hợp thảo, trăm năm Ngọc Lan băng, trăm năm Tuyết sâm, trăm năm La xà đằng... Ừ, thuốc giải độc cho sư tôn đều có, nhưng dường như thiếu mất một vị... Thuốc trị thương cho Mai vệ cũng có, dường như cũng thiếu hai loại... Ích mạch linh dược cho tiểu Chỉ Hạc, một loại cũng không thiếu... Di, đây là...

Ánh mắt Ninh Phàm quét qua một trang viên linh dược, nhưng lại dừng lại ở một đống thảo khô chất trong góc tường, chấn động thật lâu.

- Đây là thuốc gì...

Hắn có chút do dự, hỏi Úy Trì.

- À, chính là chút cỏ dại, không có linh tính, dùng để nuôi heo.

Úy Trì thờ ơ đáp.

- Cho heo ăn ư! Ngươi dùng ngọc... Nuôi heo!

- Dạ vâng ạ! Cỏ này không ngon miệng, heo cũng không thèm ăn...

Úy Trì vỗ một cái túi đeo bên hông, gọi ra một con heo nhỏ chỉ lớn chừng bàn tay màu tím, cho Ninh Phàm nhìn.

- Thiếu chủ, đây là yêu sủng của thuộc hạ —— Thiên Hà trư, đừng xem hắn tướng mạo không đẹp, nhưng cho dù là ích mạch tầng bốn cao thủ, cũng có thể bị nó ủi một cái là chết. Ai, thuộc hạ ngày ngày đút nó ăn loại cỏ này, dường như có chút dinh dưỡng không đủ rồi...

Ninh Phàm yên lặng, rất lâu, phức tạp nhìn Úy Trì.

- Úy Trì, đúng là trên đời chỉ có ngươi! Kể từ hôm nay, không cho lấy cỏ này nuôi heo nữa, cỏ này, đưa đến trong phủ của ta!

Ninh Phàm không cách nào tưởng tượng được, trong ký ức của tiên đế , lạo Ngọc hoàng thảo danh chấn thiên địa này lại bị Úy Trì đem cho heo ăn.

Loại Thảo dược này nhìn có vẻ như không có chút linh tính, nhưng mà chính là chỗ bất phàm của nó. Thử nghĩ, phàm trần cỏ dại, há có thể sinh trưởng ở Băng Thành!

Ngọc hoàng thảo, được xưng là tiên đế khó cầu, ăn không không có dược liệu, nhưng nếu điều hòa cùng một vật, sẽ có thể luyện thành nghịch thiên thần đan —— Ngọc hoàng đan.

Viên thuốc này có thể tẩy kinh phạt tủy, cải thiện thể chất, tăng tiến tu vi, cuối cùng tu thành “Siêu tiên thể’!

Ở trong ký ức của Loạn Cổ Đại Đế, vào thời Thái cổ, chỉ có hai người tu thành “Siêu tiên thể’, mỗi một người đều là cái thế kỳ tài!

Chủ cũ của Thiên Đình—— Ngọc Hoàng đại đế, cùng với Vi thánh —— Vi Đà.

“Tu thân nhất tính siêu tiên thể, hà sợ vô mưu tiến năm quan”.

Câu thơi này, nói chính là tiên thánh Vi Đà trong truyền thuyết, đệ nhất cường giả dưới Tôn đế!

Ngọc hoàng thảo Được xưng tiên đế khó cầu, lại bị Úy Trì mang đi, nuôi heo!

Ninh Phàm lạnh lùng nhìn về Úy Trì, phí của trời như vậy, Úy Trì này kiếp sau nói không chừng sẽ bị lão Thiên trừng phạt, biến thành một con heo.

Bị Ninh Phàm trừng một cái, Úy Trì vội vàng dời ánh mắt tránh đi, không hiểu.

- Không phải là một đống cỏ thối nát sao, không phải chỉ là cho con heo nó ăn mấy chút thôi sao, có cần phải nhìn ta như vậy không... Thiếu chủ chẳng lẽ, thích ăn cỏ? Thích ăn cái loại cỏ mà ngay cả heo cũng không thích ăn này?

Úy Trì nhìn về Ninh Phàm, quả nhiên thấy Ninh Phàm đang ngồi xuống, đem cỏ khô bẩn thỉu bỏ vào trong miệng nhai, nhất thời kính nể không thôi.

- Không hổ là Thiếu chủ, thứ đồ heo đều không ăn, người đều có thể ăn được, khó trách thông minh như vậy!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio