Chương : Cướp hết thiên hạ, bá đạo như vậy. ()
Thanh âm lạnh lùng của Ninh Phàm, vang dội ba trăm dặm trường không, khiến cho vô số cao thủ theo dõi trận chiến này tâm kinh đảm hàn!
Mặt hắn tựa như yếu ớt, nhưng ánh mắt lại không giảm sự sắc bén. Giờ phút này có lẽ là cơ hội đánh lén tốt nhất để tiêu diệt Ninh Phàm. Nhưng Ninh Phàm vẫy tay, trên mặt đất, mấy trăm viên Kim Đan niệm châu bị thu lại vào túi trữ vật. Hành động này khiến cho cao thủ ở ngoài mấy trăm dặm mang lòng khó lường ấy đều rét run trong lòng, thu lại tâm tư.
Nhiều niệm châu như vậy, Ninh Phàm nếu điên cuồng một lần nữa, sẽ khó bảo toàn không diệt thêm một bộ lạc nữa!
- Người này xuất thủ tàn nhẫn vô tình, điên cuồng khó mà đoán, quyết không nên trêu chọc...
Từng tên cao thủ ngày thường mắt cao hơn đầu, rối rít rời đi thật xa, tránh chọc vào thị phi.
Vốn là chúng định chém chết Ninh Phàm để lấy lòng Cốt hoàng, nhưng ý tưởng này bị chúng rối rít thu hồi.
Hay là để Ninh Phàm cho Cốt hoàng tự xử trí đi. Nhóm người mình xuất thủ quá mức nguy hiểm!
. . .
Bên trong Quỷ Tước tông, công đức bia lần đầu tiên 'Xảy ra vấn đề'.
Ninh Phàm môn phái cống hiến, lần thứ hai vượt qua vạn, đạt tới trị số kinh khủng vạn, đứng hàng thứ năm trong tông môn!
- Không thể nào, công đức bia lại xảy ra vấn đề!
Bạch Phi Đằng vỗ án, mặt đầy chấn kinh nhìn Quỷ Tước tử, tựa hồ hi vọng Quỷ Tước tử sẽ tiến hành xỏa bỏ điểm cống hiến của Ninh Phàm lần thứ hai.
Lão tuyệt đối không tin, thậm chí không người nào tin tưởng rằng, thực lực Ninh Phàm có thể thông qua một lần chém chết nhiều Kim Đan quỷ vật như vậy, đạt được lượng cống hiến lớn như vậy.
Tuyệt đối không thể! Tuyệt đối không!
Tiêu diệt Thanh Bộ, Ninh Phàm bắt đầu bế quan một lần cuối cùng, mang theo hung danh hách hách.
Một ngày sau, hắn thoáng khôi phục pháp lực và thương thế, quyết định làm một việc, là thu góp đầy đủ niệm châu, đem thần niệm đột phá đến Kim Đan đỉnh phong.
Hắn phỏng chừng, không có viên Kim Đan niệm châu, muốn đột phá đỉnh phong thần niệm tuyệt không có khả năng. Nhưng giờ phút này, tiêu diệt Thanh Bộ, trong tay hắn còn lại không tới trăm viên niệm châu.
Không có niệm châu, như vậy thì liền đi cướp!
Hắn tung lên tiên vân, ôm Tiểu Điêu trong ngực, hai nữ Mộ Vi Lương cùng Ninh Hồng Hồng đi theo phía sau.
Thân thể của Ninh Hồng Hồng còn có chút suy yếu, nhưng nhờ được Ninh Phàm chữa trị, khí sắc dần dần chuyển tốt. Mộ Vi Lương đứng ở đầu mây, trong lòng còn đang kinh ngạc, kinh ngạc vì Ninh Phàm trước mắt một mình đã diệt sạch Thanh bộ!
Tiên vân độn một đường, chạy thẳng tới chỗ của Hắc Bộ. Hắc Bộ cao thủ so với Thanh Bộ nhiều hơn một chút. Đại trưởng lão cũng là Kim Đan đỉnh phong tu vi. Nhưng khi thân ảnh Ninh Phàm hiện ra tại bầu trời Hắc Bộ, toàn bộ Hắc Bộ đều khủng hoảng.
- Sát... Sát tinh tới, mau mở bộ lạc đại trận ra...
Tuần thủ Kim Đan sơ kỳ quỷ vật chỉ bị Ninh Phàm quét ánh mắt một cái, liền run sợ trong lòng. Hắn nghe nói, nhân tộc trước mắt là kẻ điên, một người diệt Thanh Bộ, Kim Đan sơ kỳ quỷ vật qua lại ở trong phạm vi ba trăm dặm quanh hắn đều sẽ chết, không có ngoại lệ.
Hắn hoảng hốt mở bộ lạc đại trận ra. Toàn bộ Hắc Bộ cao thủ nhất thời ý thức được có địch nhân xâm phạm.
Ninh Phàm chống càm, không khỏi lộ ra nụ cười. Hắn không biết uy danh của mình đã cường đại đến mức này. Hắn vốn không phải tới giết người, mà là muốn mượn uy danh, lừa lấy đi một khoản niệm châu. Uy danh càng thịnh dĩ nhiên càng tốt.
Hắn động ánh mắt một cái, vỗ vào trữ vật đại, sử dụng Toái Đan đỉnh, trong đầu hồi tưởng từng cảnh tượng mà hắn khi còn ở với lão ma, lúc cùng với lão ma đi đá tông diệt tông, cái vóc dáng người tuyệt mạnh của lão ma vẫn còn rõ mồn một.
- Sư tôn... Con sẽ đề thăng tu vi, sẽ khôi phục thực lực cho người, cũng như sẽ diệt trừ nghiệt đồ Niết Hoàng!
Trong mắt hắn bỗng nhiên lạnh lẽo, nhân thế chìm nổi, hắn cả đời đều khó quên sự ấm áp ở Thất Mai.
Hắn hung hăng chỉ Toái Đan đỉnh một cái, lạnh lùng nói:
- Hắc Trường Miên, cút ra đây cho ta!
Hắc Trường Miên chính là tên của Hắc Bộ đại trưởng lão! Mà giọng nói Ninh Phàm cơ hồ giống lão ma như đúc ra từ một khuôn!
Chợt, Toái Đan đỉnh hung hăng nện ở trên bộ lạc đại trận, vô số đạo trận quang bắn lên.
Trận quang này rõ ràng không bằng Thanh Bộ. Dù sao trong khu vực thứ ba, kẻ có trận đạo tu vi như Thanh Bộ đại trưởng lão như vậy là rất hiếm thấy.
Một đỉnh, trận quang vỡ tan tành. Hai đỉnh, mặt đất vỡ nát. Ba đỉnh, Hắc Bộ đã sụp đổ một nửa!
Toàn bộ Hắc Bộ đại loạn, đường đường là hộ bộ đại trận mà bị phá đơn giản như vậy!
Hắc Bộ đại trưởng lão Hắc Trường Miên là một đàn bà lạnh lùng, cắn chặc hàm răng, mang hơn mười Kim Đan hậu kỳ cao thủ bay lên trời, nhìn Ninh Phàm, một bộ dáng như lâm đại địch.
- Chu Minh! Thanh Bộ chọc ngươi, ngươi diệt Thanh Bộ, ta không có lời để nói. Nhưng Hắc Bộ ta không trêu chọc ngươi, vì sao ngươi công kích Hắc Bộ ta!
- Ta tới đây chỉ là cướp chút niệm châu. Cho ta viên niệm châu, ta sẽ rời đi ngay, không nói hai lời.
Vẻ mặt Ninh Phàm không thay đổi, ánh mắt chỉ đảo qua trên thân thể mềm mại của Hắc Bộ đại trưởng lão, làm cho Hắc Trường Miên tức giận khuôn mặt đỏ lên.
Tiểu tử khinh bạc cuồng vọng khá lắm! Nếu không phải ngươi thực lực kinh người, lão nương khẳng định là sẽ móc con ngươi của ngươi...
- Đại trưởng lão, hắn muốn viên niệm châu, không bằng cho hắn đi.
Mấy tên trưởng lão nghe Ninh Phàm nói chỉ muốn tới cướp đồ, thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một tên Kim Đan hậu kỳ lão đầu gầy trơ cả xương, bộ dáng ngoan cố quật cường thì phản đối:
- Không được! Mặc dù là hắn muốn cướp niệm châu tầm thường, nhưng bị người công khai cướp đồ, Hắc Bộ ta còn mặt mũi sao!
Hắc Trường Miên tức giận trợn mắt nhìn lão đầu kia một cái. Lão đầu này thật là không thức thời. Nếu như không phải tình thế không bằng người, Hắc Trường Miên nàng sẽ để Ninh Phàm giẫm lên mặt mũi? Những trưởng lão khác, ai ai cũng dưỡng tôn xử ưu khom lưng quỳ gối trước Ninh Phàm sao?
Ninh Phàm thấy có người phản đối, cũng không nghĩ là, nhẹ nhàng nhéo sau chân Tiểu Điêu một cái, đụng một cái vào chỗ không nên đụng, để cho cả người Tiểu Điêu run lên, thú đồng lộ ra vẻ mặt xấu hổ hết sức.
- Ngươi dám sờ ta nơi này!
- Ai bảo ngươi không phóng yêu khí ra... Không thả yêu khí, ta tiếp tục sờ.
Ninh Phàm trêu chọc truyền âm nói.
- Vô sỉ!
Tiểu Điêu run cả người, rất sợ Ninh Phàm sờ nàng nơi nào nữa, lập tức trong nháy mắt, sợ hãi thả ra quỷ vật yêu khí, như Hắc Vân tế nhật.
Yêu khí ở chỗ này, bao gồm Hắc Trường Miên ở bên trong, tất cả Hắc Bộ trưởng lão, thực lực bắt đầu chịu sự phong ấn cực lớn.
Hắc Trường Miên mặt đẹp thất sắc, thầm kêu không ổn. Nàng nhận thấy nếu mình không đáp ứng nữa, Ninh Phàm liền sẽ động thủ, công kích Hắc Bộ!
- Chu Minh công tử, chậm đã. Hắc Bộ ta nguyện ý cho ngươi viên niệm châu!
Chương : Cướp hết thiên hạ, bá đạo như vậy. ()
Nàng cắn chặc hàm răng, tay thon nắm chặc, rốt cuộc đáp ứng yêu cầu của Ninh Phàm. Ninh Phàm khẽ mỉm cười, vỗ mông Tiểu Điêu một cái, yêu cầu nàng thu yêu khí.
Hắn nhìn Hắc Trường Miên một cái thật sâu. Hắn thích đàn bà biết đại thể, biết điều.
. . .
Sau khi từ Hắc Bộ rời đi, Ninh Phàm tiếp tục càn quét khu vực thứ ba. Hắn không giết một quỷ, lập uy cũng đã đủ rồi, tiếp tục giết người, thương cảm tình cướp đồ sẽ không dễ.
Giết địch chín thành, lưu một phần đường sống là thời cơ cướp đồ tốt nhất, ừ, lão ma dạy.
- Bạch Chỉ, cút ra đây cho ta!
Ninh Phàm dùng Toái Đan đỉnh hung hăng đập vỡ bạch bộ đại trận.
- Lâm Không, cút ra đây kho ta!
Lâm bộ khó thoát tai ách.
- Đỗ Sinh Hồng, bò ra đây cho ta!
Đỗ bộ đại trận ầm ầm toái diệt.
Ninh Phàm quét ngang mười một quỷ bộ thân cận Cốt hoàng, một chỗ cuối cùng chính là Cốt bộ.
Khi Ninh Phàm đứng ở trên đỉnh cao nhất của Cốt bộ, đưa mắt nhìn hài cốt kiến trúc dài trăm dặm, ánh mắt hắn lần đầu tiên ngưng trọng trở lại.
Cốt bộ không đơn giản. Cốt trận nơi này uy năng tuyệt đối không yếu hơn Anh cấp đại trận.
Hơn nữa trong đại trận, dường như cũng một loại bạch cốt khí hết sức âm lãnh, tựa hồ như 'Bạch Cốt Như Sơn' kiếm khí bồi bổ trong cơ thể Ninh Phàm, dáng vẻ cực kỳ có lợi.
Bạch Cốt chi hàn này cực kỳ bất phàm. Ninh Phàm suy nghĩ rất lâu mới phát hiện, cuối cùng bạch cốt chi hàn là một loại Thiên Sương Thập Nhị Hàn Khí, nhưng cũng không phải là Huyền Âm Khí...
Sắc mặt hắn vui mừng, không nghĩ tới là đi Yêu Quỷ lâm còn có thể thu được loại tốt bực này. Mặc dù không tìm được Huyền Âm Khí, nhưng lại vượt ngoài ý muốn tìm được loại bạch cốt hàn khí này...
- Nếu như đã gặp chí bảo, làm gì có đạo lý không lấy chứ!
Lần này hắn bất động thanh sắc, không lập tức hiện thân công phá Cốt bộ đại trận, mà là lặng lẽ hạ xuống, vòng bên ngoài dọc theo Cốt bộ, tìm kiếm và thôn phệ khí tức bạch cốt của Cốt bộ.
Suốt ba ngày, Cốt bộ đại trận liên tục suy yếu. Lúc đầu không ai chú ý, sau đó người thủ trận rốt cuộc phát hiện đại trận dị thường, liền bẩm báo việc này lên.
Cốt bộ đại trưởng lão, Cốt Mặc, là lão giả tóc bạc hoa râm, người mặc cốt giáp giờ phút này mặt trầm như nước.
Lão liên tiếp nhận được bẩm báo, những quỷ bộ khác lần lượt bị một người thiếu niên hung hăng đạp phá hộ bộ đại trận, ra tay cướp đi niệm châu.
Trừ ba quỷ bộ thân cận với Mị Cơ, trừ Thanh Bộ đã bị tiêu diệt, cũng chỉ còn dư lại Cốt bộ của mình là chưa bị xâm phạm.
- Chu Minh... Cái tên này nghe thật quen tai...
Trong đầu Cốt Mặc hồi tưởng lại mấy ngày trước lúc truy kích Mị thần, trên một đỉnh núi có tình cờ gặp gỡ thiếu niên gan bé như chuột kia. Thiếu niên kia tựa hồ tên là Chu Minh. Ngày đó, tựa hồ hắn cực kỳ khinh thường người thiếu niên kia.
- Không, hẳn không phải là một người... Thiên hạ cũng có nhiều tên Chu Minh...
Lão lắc đầu một cái, đang suy nghĩ, nghĩ xem vì sao suốt ba ngày, Chu Minh kia vẫn không đánh đến cửa. Nhưng lão đã đem đại trận uy lực tăng lên một phen, muốn trừng trị 'Chu Minh' một trận cho nên thân đây.
Nhưng ngay vào lúc này, Cốt Mặc nhận được bẩm báo của thủ hạ, báo rằng, Cốt bộ đại trận, bạch cốt khí tức trong trận lực đang biến mất!
- Không thể nào! Đây chính là Cốt hoàng ban cho 'Cốt ngục tức', là một loại Thiên Sương Thập Nhị Hàn Khí. Trừ phi có người chiếm đoạt luyện hóa, nếu không tuyệt đối không thể biến mất... Không ổn. Chu Minh kia sớm đi tới Cốt bộ chúng ta, đang đoạt lấy 'Cốt Ngục tức'!
Nhưng lão phát hiện quá muộn. Lão còn chưa kịp hạ lệnh điều tra kỹ, toàn bộ đất đai Cốt bộ bỗng nhiên ùng ùng đung đưa kịch liệt.
Mà trong Cốt bộ đại trận, bạch cốt hàn khí kia bị rút ra đi ồ ạt, còn thừa lại trận quang uy lực không tới Anh cấp, bị Ninh Phàm hung hăng một đỉnh san bằng!
Một đỉnh, vỡ Cốt trận. Hai đỉnh, mặt đất ngang dọc đầy xương vỡ. Ba đỉnh, hơn nửa Cốt bộ đã trở thành phế tích!
- Cốt Mặc, cút ra đây cho ta!
Thời điểm Ninh Phàm kêu lên câu nói này, Cốt Mặc ở trong Cốt bộ tộc điện thất kinh.
Chu Minh tới! Nhưng điều khiến cho lão giật mình không phải là Chu Minh xâm nhập, mà là thanh âm này thật quen tai. Hôm đó gặp phải thiếu niên nhát gan kia, thanh âm rõ ràng giống nhau như đúc!
- Đúng là hắn. Là hắn!
Độn quang của lão nhoáng lên một cái, hướng trên thiên không nhìn dung mạo Ninh Phàm, không thể tin được.
- Quả nhiên là hắn!
Cốt Mặc nhìn sâu đánh giá Ninh Phàm, địch ý đối với Ninh Phàm bỗng nhiên ẩn núp đi toàn bộ.
Khi gặp Ninh Phàm, lão không đoán được Ninh Phàm có thân phận người sống, không đoán được Ninh Phàm tu vi, không đoán được Ninh Phàm giả vờ, nói xạo.
Người này thâm tàng bất lộ, căn bản không phải như tin đồn, mãng phu hữu dũng vô mưu.
Người này dám đến Cốt bộ. Nhất định là có thực lực tiêu diệt Cốt bộ!
Không chỉ có cướp đi đại trận Cốt Ngục tức của mình, mà còn, chỉ giơ tay lên là phá đại trận... Tình thế đã không bằng người...
- Ta muốn niệm châu. viên.
Ninh Phàm điềm đạm nói. Vẫn bá đạo. Mà rơi ở trong lòng Cốt Mặc lại hóa thành một nụ cười khổ.
Thôi thì, cho hắn đi... Vạn nhất người này che giấu thực lực, xa xa không chỉ đơn giản tiêu diệt Thanh Bộ như vậy. Hôm nay có thể mình sẽ cùng Thanh Lãnh Sơn, có một kết quả như vậy.
niệm châu đổi lại một tràng dàn xếp ổn thỏa, đáng giá lắm chứ!
Một lần bế quan cuối cùng kéo dài sáu ngày. Trên phế tích của Thanh Bộ, Ninh Phàm sửa chữa lại Thanh Bộ đại trận, hao phí gần viên niệm châu, liền tái hiện Thanh Bộ anh cấp phòng vệ đại trận.
Một điêu, hai nữ làm hộ pháp cho Ninh Phàm. Ninh Phàm ngồi một mình trong rừng trúc suốt sáu ngày, sau khi luyện hóa gần ngàn niệm châu, thần niệm đạt tới cường độ Kim Đan đỉnh phong!
Kim Đan đỉnh phong thần niệm!
Trong Việt Quốc, Ninh Phàm tu vi có lẽ chưa được xếp hạng. Nhưng nói riêng về thần niệm mạnh yếu, hắn nhất định danh xếp mười hàng đầu trong Việt Quốc!
Hắn nhẹ thở ra một cái trọc khí, đếm kỹ thu hoạch ở tại Yêu Quỷ lâm một tháng qua.
Niệm châu còn lại chừng trăm viên. Đối với Ninh Phàm thần niệm hôm nay muốn đề thăng lên nữa thì cơ hồ là vô dụng.
Linh dược bị Tiểu Điêu sử dụng không ít, nhưng hắn đã đoạt lại từ các bộ với số lượng rất nhiều, số lượng biến hóa không lớn, chủ yếu ít đi mấy vị thuốc Hóa Anh đan. Nhưng nhiều hơn số lớn dược liệu cần cho Thăng Linh đan, Cố Linh đan.
Còn Pháp bảo thì... trong túi đựng đồ Ninh Phàm hôm nay có năm món khí linh pháp bảo, dùng để ngày sau thôn phệ khí linh, tu luyện quyết thứ hai trong Niệm Thần quyết, Niệm Thủ quyết! Về phần năm thanh thượng phẩm đỉnh phong phi kiếm kia, lấy thần niệm của Ninh Phàm, sử dụng rất là miễn cưỡng, nhưng nếu cưỡng ép giá ngự, ngược lại cũng có thể phát huy một phần mười uy lực. Sợ rằng cũng dư sức tiêu diệt Kim Đan trung kỳ tu sĩ.
Mà Đông Minh chung... Chuông này từ đầu đến cuối cấp cho Ninh Phàm một cảm giác cực kỳ huyền dị. Cực phẩm pháp bảo. Pháp lực Ninh Phàm còn chưa đủ để thi triển vật này. Nếu cưỡng ép thi triển bằng thần niệm, có thể cưỡng ép kích thích một phần trăm uy lực. Mà Ninh Phàm để ý nhất là minh văn ở trên chuông... Nếu có thể phá giải, có lẽ có cơ duyên không nhỏ...