Ninh Phàm khẽ mỉm cười. Hắn ngoài miệng vừa nói không có, nhưng cạnh đài ghi danh đài, một khối Bạch Thạch ba trượng không tầm thường chút nào, sáng bóng như gương, trên mặt kính bỗng nhiên thoáng hiện tia ánh sáng trắng ngút trời.
Thí dược kính thạch, sáng lên rồi! Theo lời đồn đãi chỉ có cảm ứng được số lớn ngàn năm linh dược, đá này mới có thể phát ánh sáng. Không nghi ngờ chút nào, trên người Ninh Phàm nhất định có số lớn ngàn năm linh dược. Người này, kết quả ở tại Yêu Quỷ lâm thu được chỗ tốt gì!
Hết thảy các thứ này, Mạnh Tri Thu không hỏi, Ninh Phàm nếu không muốn thượng chước linh dược lấy được, dĩ nhiên là lão ta mở một mắt, nhắm một mắt cho qua, thậm chí cung kính nói:
- Như vậy, Ninh tiểu hữu, là phải ghi danh cống hiến cuối cùng không?
- Phải. Làm phiền trưởng lão.
- Như vậy, ta tuyên bố, Ninh Phàm lấy vạn môn phái cống hiến, trở thành người thứ nhất trong các đời Quỷ tước đệ tử! Tông chủ có lệnh, một khắc Ninh Phàm rời khỏi Yêu Quỷ lâm, lập tức tấn thăng tông môn trưởng lão!
Cái gì! vạn cống hiến! Mới vừa mới nhập môn, trực tiếp tấn thăng làm trưởng lão!
Lục Tử Kiều ngã lùi lại mấy bước, bấy giờ thân hình mới ổn định, nhìn ánh mắt của Ninh Phàm, khó tin.
Không những Lục Tử Kiều, tất cả giới thực tập đệ tử, không biết Ninh Phàm đóng góp, giờ khắc này đều là cả kinh trợn mắt hốc mồm, không đất dung thân.
Ngoại trừ Vương Diêu!
Người này ánh mắt lạnh lẻo, tựa hồ ngay lập tức liền xác định một chuyện.
"Người giết bổn hoàng phân thân, phải là Ninh Phàm! Hừ, để rồi xem, bổn hoàng sẽ cho ngươi một cái rất đẹp mắt!"
------
người thông qua khảo hạch nhập môn, tất cả trở thành Quỷ Tước tông ngoại môn đệ tử. Trong đó Lý Chi Hoan cùng Lục Tử Kiều biểu hiện cao, nhảy một cái trở thành nội môn đệ tử.
Mà Vương Diêu bởi vì đạt được vạn cống hiến, trở thành chấp sự đệ tử.
Về phần Ninh Phàm, giờ phút này vẻ mặt cổ quái, được một phấn y nữ đệ tử dẫn đường, đi tới Quỷ Tước tông nội môn, trước một tòa đại điện hoành tráng.
Song Tu điện. . . Trong Quỷ Tước tông, đại điện của một vị trưởng lão duy nhất trống chỗ ba mươi năm nay. Từ hôm nay, do Ninh Phàm, Ninh trưởng lão chấp chưởng.
Lời đồn đãi trong điện này tổng cộng có tên nữ đệ tử. Không có nam đệ tử.
Sở dĩ không có nam đệ tử là bởi vì Song Tu điện nam đệ tử gia nhập đợt trước đều bị nữ đệ tử thải bổ mà chết hết. Thậm chí ba mươi năm trước, một người đảm nhiệm Song Tu điện trưởng lão cuối cùng, một vị dung linh sơ kỳ cao thủ, khơi khơi bị mấy tên nữ đệ tử thải bổ mà chết.
Trong nữ đệ tử, dường như cũng có một hạng người kiệt xuất, đối với song tu công pháp lĩnh ngộ phi phàm, đã đột phá dung linh tu vi, trong cuộc sống không có trưởng lão, tên nữ đệ tử này liền thay thế hành sử quyền lợi trưởng lão, được những nữ đệ tử khác tôn sùng ủng hộ.
- Bạch Lộ. . . Tu luyện thải bổ ma công hiếm thấy “Giả Loan quyết”, dùng thân đàn bà thải bổ đàn bà. . . Nghe nói song tu nữ đệ tử trong điện đều là đỉnh lô của cô gái này. . . Tông chủ thật là có ý tứ, an bài chỗ này cho ta. . .
Trong đầu Ninh Phàm nhớ lại tin tức của nữ đệ tử kiệt xuất, không khỏi cười một tiếng, ánh mắt lại lạc ở trên người của phấn y nữ đệ tử dẫn đường trước mặt.
Cô gái này, la quần màu hồng, mặt trái soan, mái tóc vấn theo kiểu lang huyên, cũng không phải là tuyệt đẹp, nhưng cũng coi là tiểu gia bích ngọc rồi. Cô gái này chính là Bạch Tú, chấp sự đệ tử lúc trước đã xem thường Ninh Phàm.
Hôm nay, Bạch Tú không thể làm gì khác hơn bị tông chủ phân phối đến làm thủ hạ cho Ninh Phàm. . . Giờ phút này, biểu tình của Bạch Tú phức tạp như chưa từng cảm thấy phức tạp, phần nhiều là bbất lực và bất đắc dĩ.
Cảm giác được Ninh Phàm nhìn mình, Bạch Tú nắm chặc quyền, trong lòng bất mãn, nhưng trên mặt cũng không dám lộ một chút vẻ gì là không thích.
Mặc dù nàng bị phân đến Song Tu điện, là thủ hạ cho Ninh Phàm. Nguyên nhân sao, bởi vì trong điện song tu nữ đệ tử Bạch Lộ không thể một đời, chính là chị của Bạch Tú.
Mà sở dĩ Bạch Tú đáng ghét đàn ông, nói chung cũng là bị chị nàng ảnh hưởng.
Một đường tiến vào Song Tu điện, nữ đệ tử trong đó, tất cả đều áo quần hở hang, mị hoặc diêm dúa lòe loẹt, khiến Ninh Phàm khẽ chau mày, tựa như nhớ lại ký ức ở Hợp Hoan tông.
Đã từng, hắn ghét nhất chính là Hợp Hoan tông ma nữ. Mà hắn không không thể không tu ma, không thể không học song tu công pháp mà hắn ghét nhất. Hôm nay, hắn còn phải trở thành Song Tu điện trưởng lão, cả ngày lẫn đêm đối mặt loại nữ đệ tử này. . . Điều này thực không phải là một chuyện vui sướng gì.
Tựa hồ sớm biết tân nhiệm trưởng lão sắp đến, các nữ đệ tử cũng không kinh ngạc bao nhiêu, ngược lại, tràn đầy những ánh mắt tán tỉnh nhìn về phía Ninh Phàm.
- Hì hì, trưởng lão đẹp trai quá. Tối nay, hắn thuộc về ta!
Một cô gái ánh mắt hàm xuân, phảng phất như giọt nước.
- Nghe nói hắn rất lợi hại đây, càn quét quỷ vật ở tại Yêu Quỷ lâm. . . Chính là không biết công phu trên giường của hắn có lợi hại như vậy hay không.
Lời nói khinh bạc của một cô gái khác.
- Hay là cả mấy người tỷ muội chúng ta cùng thải bổ hắn?
Một thiếu phụ xinh đẹp, liếm liếm môi.
Quỷ Tước tông, cuối cùng là một Ma Tông, cũng không phải là tất cả mọi người đều giống như lão ma, như Quỷ Tước tử vậy, và cuối cùng nó còn có chút khiến cho người không thoải mái.
Đối mặt với lời trêu chọc của những cô gái này, Ninh Phàm lộ ra một tia châm chọc trong mắt.
Các ma nữ của Song Tu điện thật đúng là vô pháp vô thiên, lại muốn thải bổ mình, nếu thật là muốn tự đi chịu chết, mình cũng không ngại, để cho các nàng hối hận không kịp.
Mà Bạch Tú thì cũng không thong dong như Ninh Phàm vậy, đối mặt với những thứ ngôn ngữ khinh bạc này, nàng đỏ mặt đến mang tai.
Được Bạch Tú dẫn đường, Ninh Phàm đi tới một cái nhà vườn lớn, đặc biệt dành cho trưởng lão ở.
Ngồi nhà vườn này hơi cũ nát, mạng nhện giăng khắp, cỏ dại mọc đầy, dù sao thì cũng đã có ba mươi năm chưa từng có người ở.
- Ninh trưởng lão thứ lỗi, ngôi nhà này bao năm không người ở, đã có chút cũ nát. Mời trưởng lão chờ một chút, Bạch Tú sẽ cho người tới quét dọn phòng cho trưởng lão.
- Không cần, để ta tự làm là được. . .
Ninh Phàm đối với việc quét dọn cực kỳ thành thạo. Dù sao, việc làm của hắn từ nhỏ chính là đi làm công cho người khắp bốn phương.
Hắn xoắn áo lên, cuồng phong nổi dậy, đem bụi bặm cùng mạng nhện quét diệt sạch toàn bộ. Ngay sau đó cong ngón tay bắn ra, giữa ngón tay thấu ra kiếm khí, càn quét bên dưới, cỏ dại trong sân bị bình diệt toàn bộ.
Rồi sau đó, hắn tiện tay lấy ra chừng trăm khối tiên ngọc, thần niệm phóng ra, ở chu vi ngàn trượng bên trong sân, tìm được cái trận nhãn, bày linh cấp đại trận.
Không quá nửa nén hương công phu, toàn bộ sân đã bị Ninh Phàm dọn sạch, thanh bình, đồng thời bày ra cường đại trận pháp.
Cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tú khẽ nhếch, Ninh Phàm chỉ cần giơ tay lên là ung dung bày đại trận khiến cho nàng cảm thấy kinh ngạc hâm mộ không ít.
Trong lòng nàng vốn là chán ghét đối với Ninh Phàm, lần đầu tiên giảm bớt chút, có nhiều hơn một chút ý kính nể.
Hai người vào phòng. Ninh Phàm chọn một phòng ngủ sát về hướng nam. Thời gian đã không còn sớm, ngày mai Ninh Phàm còn phải đi tới tông môn đại điện, giải thích cho chư vị cao thủ một chút, vạn cống hiến của mình từ đâu mà tới.
Giải thích sao. . . Hắn tự nhin không có khả năng nói thật, hơn nữa cho dù có nói, có người nào sẽ tin hắn hoành hành giết chết gần ngàn Kim Đan quỷ vật chứ?
Cho nên, thuận miệng nói dối, vừa đủ lấp liếm cho qua là được. Dù sao cũng không ai tin tưởng, Ninh Phàm có thể giết ngàn tên Kim Đan.
Đối với bố trí phòng ở, Ninh Phàm rất là hài lòng. Thấy Ninh Phàm lộ ra vẻ hài lòng, Bạch Tú khẽ thở phào nhẹ nhõm, cáo từ rời đi.
Nhưng nàng còn chưa đi ra khỏi phòng, lại bị Ninh Phàm gọi lại.
- Bạch Tú, ngươi chớ vội đi, ta có chuyện muốn ngươi làm.
- Cái. . . Cái gì. . . Trưởng lão có chuyện gì, muốn Bạch Tú làm. . .
Bạch Tú rét tim một cái, thầm kêu không ổn.
Giờ phút này sắc trời đã tối, cô nam quả nữ cùng ở một phòng, Ninh Phàm gọi mình lại, chẳng lẽ là, muốn làm ra chuyện khác người!
Dù sao ở trong lòng Bạch Tú, Ninh Phàm là tu luyện song tu công pháp đại dâm. Kẻ dâm tặc luyện song tu, dĩ nhiên là muốn thải bổ đàn bà. . . Chẳng lẽ, Ninh Phàm muốn thải bổ mình!
Hàm răng nàng cắn môi, tay thon che ngực lại, hơi lộ ra vẻ sợ hãi. Nếu Ninh Phàm thải bổ mình, lấy thực lực của mình, căn bản không thể nào phản kháng được. Hay là đi cầu cứu chị Bạch Lộ. Dù sao Bạch Lộ cũng có dung linh tu vi, lại đang ở trong Song Tu điện. . .
Trong lòng nàng tràn đầy suy nghĩ lung tung. Mà nàng sợ hãi, Ninh Phàm như thế nào lại nhìn không ra.
Lắc đầu, Ninh Phàm bất đắc dĩ cười một tiếng, xem ra, Bạch Tú nhất định là có thành kiến cực sâu đối với mình .
- Ngươi không cần phải sợ, ta sẽ không làm gì đối với ngươi đâu. . . Ngươi chuẩn bị chút nước nóng, quần áo đàn bà sạch sẽ, ta muốn tắm. Xong rồi ngươi có thể đi nghỉ ngơi.
- Chỉ là chuẩn bị chút nước nóng sao. . . Dạ ! Bạch Tú lĩnh mệnh!
Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, như được đại xá, lập tức rời sân, đi phái người chuẩn bị nước nóng.
Sau khi Bạch Tú rời đi, Ninh Phàm chấn động Đỉnh Lô hoàn, từ trong hoàn thả hai chị em Băng Linh cùng Nguyệt Linh ra.
Chuẩn bị nước nóng, dĩ nhiên là cho hai nữ tắm cho sạch, thay quần áo, Nguyệt Linh còn đỡ, Băng Linh thì áo quần rách rưới, đầy vết máu.
Chỉ tiếc, thời điểm Ninh Phàm thả hai nữ ra, dường như cũng có chút không đúng lúc. Hai nữ đang trần truồng thân thể, ôm nhau một chỗ, hôn nhau, vẻ mặt say mê mê ly.
Hai nữ xoa bóp ngực cho nhau, giữa ngón tay khiêu khích mân mê hạ thân, phát ra tiếng rên khó nhịn.
Hai nữ, không ngờ lại đang giả phượng hư hoàng. . .
Thấy vậy, Ninh Phàm nhất thời lộ ra vẻ cổ quái, tựa hồ cần nhận thức lại hai nữ vậy.
Xem ra, thời điểm mình thả ra hai nữ, dường như cũng có chút không đúng.
Cái lưỡi của hai nữ trơn nhẵn, quấn quít chung một chỗ, một tia nước bọ dâm mỹ ứa ra ở giữa môi của hai nữ. Thân thể của hai nàng mềm mại, trắng như tuyết, đều nổi lên vẻ ửng đỏ nhàn nhạt, tựa hồ đang tiến hành đến lúc mấu chốt.
Chẳng qua là nhận ra được mình vừa rời khỏi Đỉnh Lô hoàn, lập tức mặt mày của hai nữ thất sắc.
- Chủ. . . Chủ nhân. . .
Trên mặt trong trẻo lạnh lùng của Băng Linh khoảnh khắc phủ đầy vẻ đỏ ửng. Mà Nguyệt Linh thì lại vội vã tách khỏi thân thể của chị, hai tay che mặt.
- Xin lỗi, vốn định để cho các ngươi đi ra ngoài tắm, xem ra, quấy rầy đến các ngươi. . . Các ngươi không tiếp tục sao?
- Nô. . . Nô. . . Tỳ không. . . dám. . .
Thanh âm của Băng Linh mang theo hơi thở gấp của hiện tượng cao triều (cực đỉnh), nói đầy đứt quãng, càng làm cho nàng xấu hổ hơn.
Mà điều càng làm cho nàng xấu hổ, là ánh mắt của Ninh Phàm giống như thực chất, ở trên thân thể mềm mại của nàng cùng em gái lượn qua lượn lại.
- Hai chị em các người, trước kia ở Cực Âm môn, chính là an ủi lẫn nhau như vậy sao?
- Vâng. . . Lão tổ không cho phép hai chị em người ta tiếp xúc với bât kỳ người đàn ông nào, cần phải cho hai người chúng thiếp lưu giữ nguyên âm thuần chánh nhất, để cung cấp cho lão đột phá Nguyên Anh kỳ, thải bổ. . . Lúc khó nhịn chịu được, chỉ có thể làm như vậy, xin chủ nhân tha mạng. . .
Băng Linh cắn cắn môi, hôm nay nàng cùng Nguyệt Linh, đều là thân phận đỉnh lô của Ninh Phàm. Hai nữ thân là đỉnh lô, lại dám tự mình an ủi nhau, nàng không thể xác định, Ninh Phàm có tức giận hay không.
- Ngươi thật không cần như vậy. Ta nói qua, nếu ta có biện pháp đột phá Kim Đan kỳ, sẽ không thải bổ hai người. Nếu quả thực không thể không thải bổ các ngươi, sau khi xong, ta cũng sẽ bồi thường một chút. Hai người ngươi ở tại Yêu Quỷ lâm, hộ pháp cho ta, ta rất cảm kích. Nếu ta một ngày không chết, sẽ bảo hộ chu toàn một ngày cho hai người ngươi, không thành vấn đề. Về phần hai người lúc khó chịu đựng, an ủi nhau. . . Nói thật, đối với hành động này của đàn bà cùng đàn bà, ta cũng không ghét. . . Các ngươi tiếp tục, ta ra ngoài cửa, che giúp các ngươi, như thế nào?
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, đẩy cửa đi ra ngoài, để lại cho hai chị em Băng Linh Nguyệt Linh không gian nguyên vẹn riêng tư, để làm những việc các nàng yêu thích.
Hai nữ là đỉnh lô của Ninh Phàm. Nếu là hai người đàn bà cùng đàn ông làm loại chuyện này, có lẽ Ninh Phàm rất tức giận, bất quá giữa đàn bà với nhau, cũng sẽ không mất cái gì, có gì phải tức giận.
Thậm chí, hắn phát hiện, thời điểm khi hắn bị sự hương diễm của hai nữ kích thích, Âm Dương tỏa trong đan điền lại xuất hiện huyết tuyến nhiều hơn một chút.
Hôm nay Âm Dương tỏa, vốn là là thân làm bằng Thanh Ngọc, giờ đã có hồng tuyến phân bố khắp nơi, mơ hồ thành một khối Ngọc tỏa huyết hồng
Nguyên nhân khiến Ninh Phàm kinh ngạc là khi xem bức tranh xuân cung sống do chị em Băng Linh cùng Nguyệt Linh diễn, lại có thể kích thích Âm Dương tỏa lên cấp, mặc dù hiệu quả, còn xa mới bằng Ninh Phàm tự mình thải bổ.
Trong lòng hắn động một cái, lấy thực lực hôm nay của hắn, thải bổ Nguyên Anh nữ tu, đột phá Âm Dương tỏa tầng thứ hai công pháp, là rất khó khăn. Thải bổ toái hư nữ tu, đột phá Âm Dương tỏa tầng thứ ba công pháp, đơn giản là tự đi tìm cái chết.
Nhưng, nếu như chỉ là lẻn vào tông môn của nữ tử, xem những thứ xuân cung sống của những nữ tu kia, thì sẽ như thế nào đây?
Như vậy tựa hồ, cũng có thể tăng lên cấp bậc Âm Dương tỏa, tu luyện Âm Dương biến. . . Hơn nữa, chỉ cần mình ẩn tàng cho kín đáo, không bị phát hiện, căn bản không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Phát hiện ra phương pháp thứ hai lên cấp Âm Dương tỏa một cách rất bất ngờ này, Ninh Phàm không những không trách cứ hai chị em Băng Linh, Nguyệt Linh, ngược lại, đối với hai nữ còn cảm kích nhiều hơn một chút.
Hắn ở ngoài nhà che, mà bên trong nhà, thỉnh thoảng truyền ra tiếng rên yêu kiều như khó nín nhịn một cách rất trêu ngươi. Loáng thoáng, còn có thể nghe được trong miệng hai nữ, hàm hồ không rõ kêu lên hai chữ 'Ninh Phàm'.
Ninh Phàm hơi ngẩn ra, suýt nữa ngã nhào.
Hóa ra lúc hai nữ an ủi với nhau. Đối tượng mà họ tưởng tượng, ý dâm... lại chính là mình!
Ninh Phàm, dở khóc dở cười!