"Trên ngực?"
Đường Vũ sững sờ, sau đó nói thật: "Ta cũng học ngành y, vì lẽ đó trong mắt của bác sĩ thì không có phân chia nam nữ, ta chỉ vì cứu ngươi, thế nên đắc tội rồi."
Cùng lúc đó, Đường Vũ trực tiếp sơ tán tất cả mọi người đang vây quanh ra đằng xa, một lát khi hút độc cho cô gái này, bị người xung quanh xem hết thì không tốt.
Nhìn ánh mắt không có một chút tạp chất nào của Đường Vũ, cô gái trong lòng hơi yên tâm, cảm kích nói rằng: "Cảm ơn ngươi, ngươi làm đi." Nói rồi, cô gái kia nhắm hai mắt lại, biểu hiện dáng dấp dù chết cũng không ngại, mặc cho quân hái.
Đường Vũ một lòng cứu người, cũng không có tâm tư gì khác, hắn hít sâu một cái rồi cởi chiếc áo ngực hoa văn màu đen của cô gái ra. Sau một phút, một đôi bạch thỏ lớn trắng như tuyết trực tiếp nhảy ra ngoài!
Tuy rằng Đường Vũ đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng nhìn thấy cái cảnh khiến cho mọi nam nhân máu trong người sôi trào, cũng cảm giác có chút hoa mắt, thật kích động muốn chảy máu mũi. Không thể không thừa nhận, bầu ngực này thật sự là rất hoàn mỹ.
Cảm giác được sự ràng buộc trước ngực mình được cởi ra, cô gái kia lông mi dài run rẩy, điều này cho thấy trong lòng nàng rất ngượng ngùng và căng thẳng.
Đường Vũ lắc lắc đầu cho tỉnh táo, thật sự nhìn thấy một dấu răng rõ ràng trên đỉnh nụ hoa của ngực phải cô gái. Giờ phút này, nếu so sánh ngực bên phải và ngực bên trái của cô gái, thì nguyên bản cái tiểu anh đào trắng trẻo mũm mĩm kia hiện giờ đã biến thành màu đen, hơn nữa đang có xu hướng khuếch tán dần sang xung quanh.
Thấy vậy, trong lòng Đường Vũ hơi rùng mình, độc tố này quả nhiên rất mạnh. Không có lãng phí thời gian, nhìn chằm chằm vào tiểu anh đào đã biến thành màu đen của cô gái, Đường Vũ trực tiếp dùng miệng hút tới.
Trong lúc nhất thời, một mảnh mềm mại kề sát trên mặt của Đường Vũ. Gần trong gang tấc còn thơm mùi hương, trong lòng Đường Vũ thầm hô một tiếng tội lỗi, âm thầm tự khinh bỉ con sắc rắn kia một phen, quả nhiên là sắc rắn, đã cắn cái mông của mình thì không nói, còn cắn cả bộ ngực xinh đẹp của người ta.
"Ừm..."
Cô gái kia cảm giác được Đường Vũ đang ngậm lấy vị trí thần thánh của chính mình, không khỏi rên rỉ một tiếng.
Giờ phút này, cả người nàng không còn cảm giác được đau đớn, mà là một loại cảm giác tê tê, làm cho cả người nàng tỏ nhiệt, lại còn cảm giác thấy thoải mái dị thường. Nàng thậm chí còn có thể cảm giác được rõ ràng, nụ hoa cùng anh đào của chính mình đã trở nên cứng ngắc dị thường, ngay cả hạ thể cũng đều có phản ứng xấu hổ kia.
Tuy rằng biết rõ đối phương là đang cứu mình, nhưng mà mình vẫn không thể nhịn được loại khoái cảm kia truyền tới, sau đó từng hồi a a a a tiếng thở gấp từ cái miệng anh đào nhỏ của nàng cứ truyền ra đứt quãng!
Nghe được tiếng thở gấp đứt quãng này, sắc mặt Đường Vũ trở lên quái lạ, thanh âm này sao nghe như âm thanh trong những phim ảnh không thích hợp cho thiếu nhi mà người ta hay nhắc tới trong truyền thuyết nhỉ.
Hơn nữa, âm thanh này cũng thật quá là mê người, nghe xong khiến người ta có một loại kích động muốn phạm tội vậy.
"Ta nói mỹ nữ, ngươi có thể không lên tiếng sao, người cứ như thế này, làm sao ta có thể giúp ngươi hút độc ra được chứ!"
Lúc này, Đường Vũ một mặt xoắn xuýt nhìn mỹ nữ trước mặt, một mặt nói: "Còn có một việc, nếu ngươi đau thì nói một tiếng, ngươi có thể lấy tay ra khỏi áo của ta không, đừng vừa sờ lại vừa cấu ta thế!"
Cảm thụ tay nhỏ lạnh lẽo mà mềm mại của đối phương đang xoa xoa trên người mình, Đường Vũ cảm thấy nổi cả da gà. Chính mình vẫn còn là một xử nam đậy, làm sao chịu được dằn vặt như vậy chứ!
Nghe Đường Vũ nói vậy, cô gái kia nhất thời giận dữ và xấu hổ, lập tức che lại khuôn mặt của mình, không gám nhìn Đường Vũ nữa. Nhưng mà điều này cũng không thể trách mình được, đối phương mút vào chỗ đó của mình, nàng làm sao có thể không chế được chứ.
Điều này để nàng làm sao có thể đi gặp người chứ. quả thực xấu hổ chết đi được!
Mà nghĩ đến đây, trong lòng nàng càng thêm loạn, nhịp tim đập rất nhanh khiến cho đầu óc thiếu dưỡng khí, thế là trực tiếp hôn mê bất tỉnh
Thấy tình hình này, Đường Vũ trong lòng kinh hãi. Mình chỉ không cho người ta sờ mà thôi, làm gì đến mức phản ứng như vậy, lại còn ngất đi.
"Ta nói mỹ nữ, ngươi tỉnh lại đi chứ, ta để ngươi sờ là được chứ gì, người đừng có dọa ta chứ!"
Đường Vũ vội vàng kiểm tra hô hấp của cô gái này, lại phát hiện đối phương hô hấp lúc có lúc không, mà khi hắn ngưng thần tĩnh khí, tập trung tinh thần thời điểm, thì đột nhiên Đường Vũ sửng sốt.
Bởi vì hắn phát hiện lúc này mình có thể nhìn rõ tình huống trong cơ thể cô gái, thậm chí có thể thấy rõ khí trong cơ thể đối phương.
(Khí ở đây là trong Tinh-Khí-Thần, chính là hơi thở của sự sống)
Đúng, chính là khí.
"Lẽ nào ngoại trừ miễn dịch độc tố ra, cái này cũng là một hạng năng lực đặc biệt của mình?"
Đường Vũ cũng ý thức được chính mình đã không giống bình thường. Lập tức, hắn liền nhắm mắt lại, lần thứ hai tập trung tinh thần kiểm tra cơ thể cô gái. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, một loại hiện tượng kỳ dị xuất hiện lần nữa!
Giờ phút này, Đường Vũ nhìn thấy trong cơ thể cô gái kia một luồng khí vô cùng quỷ dị đang xoay loạn xung quanh vị trí trái tim của cô gái, mắt trần có thể quan sát được nó đang ăn mòn trái tim của đối phương.
"Đây rốt cuộc là thứ gì, lẽ nào cô nương này còn có bệnh khác?"
Tuy rằng có thể thấy rõ ràng tình huống này, thế nhưng Đường Vũ lại không có biện pháp để xử lý vấn đề này, dù sao hắn cũng không phải bác sĩ chân chính.
Lúc này, chỉ thấy Đường Vũ vội vàng mang áo ngực mặc lên giúp đối phương, rồi hướng về phía mọi người trên cầu hô to: "Mọi người nhanh đến giúp đỡ, cô nương này trong người có bệnh nặng, hiện giờ đang tái phát. Cần phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện, bằng không thì không kịp nữa!"
Mà cùng lúc đó, Đường Vũ dùng ngón tay đặt lên một vị trí khác trên ngực của đối phương.
Đối với tình huống này, Đường Vũ tuy rằng không trị được. Thế nhưng đột nhiên hắn nghĩ đến trong bản sách thuốc tổ truyền của mình, hắn đã từng thấy tình huống tương tự, chỉ cần ngón tay đặt theo vị trí này, lấy khí của chính mình đến trung hòa dòng khí đang chuyển động loạn lên của đối phương, thì có thể tạm thời trì hoãn bệnh tình!
Mà cái khí này, trước đây Đường Vũ vẫn không biết là cái gì, cảm thấy là giả dối không phải là thật. Thế nhưng vừa nãy khi Đường Vũ nhìn thấy khí trong cơ thể cô gái kia, Đường Vũ liền biết vật này là tồn tại, chỉ là người thường căn bản sẽ không thể dùng mà thôi.
Đường Vũ cũng không biết chính mình có được hay không, thế nhưng khi hắn đem ngón tay đè lên thì, hắn khiếp sợ phát hiện trong cơ thể mình có một luồng khí đang chậm rãi phun trào hướng về huyệt vị của đối phương, lại thật sự áp chế khí đang hỗn loạn trong cơ thể của đối phương, điều này làm cho hắn mừng như điên, chính mình giờ cũng có năng lực nghịch thiên a.
Vốn là thấy cô gái kia tỉnh, tất cả mọi người cao hứng một hồi, nhưng đột nhiên lại ngất đi, điều này làm cho mọi người lại sững sờ. Mà nghe Đường Vũ nói, mọi người cũng phản ứng lại, vội vàng đi lên giúp đỡ, nên gọi xe thì gọi xe, nên giúp đỡ thì giúp đỡ, nhanh chóng di chuyển tới bệnh viện.
Chỉ là Đường Vũ không nhìn thấy, ở trong đám người có một nam tử mặc áo gió đeo kính đen đứng nhìn chăm chú về phía này, rồi sau đó nam tử biến mất khỏi đám người.
Khi Đường Vũ cùng mọi người đưa cô gái kia đến bệnh viện, thì bệnh viện đã sớm nghỉ làm rồi, chỉ có thể đưa tới phòng cấp cứu.
Bên trong phòng cấp cứu, y sĩ trưởng là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, vóc người mập mạp, ưỡng thẳng bụng bia, tên là Hồ Đức Thắng. Hắn mang một cặp kính mắt, xem dáng vẻ rất có học thức.
Sau khi thấy cô gái kia, Hồ Đức Thắng nhất thời biến sắc mặt, quay sang Đường Vũ lớn tiếng quát: "Hồ đồ, thực sự là hồ đồ! Thằng nhóc ngươi lẽ nào muốn hại chết người sao, tay của ngươi đặt trên ngực bênh nhân sẽ đè nén trái tim của người bệnh, sẽ khiến thương thế của bệnh nhân càng thêm nghiêm trọng, ngươi mau bỏ cái tay bẩn của ngươi ra, không hiểu y thuật thì đừng có loạn dùng!"
Nhìn thấy dáng vẻ của cô gái, Hồ Đức Thắng trong lòng cảm thấy hồi hộp. Cô gái này có lai lịch cũng không nhỏ, là con gái bảo bối của đại phú hài Hạ Văn Thao ở Nguyệt Thành --- Hạ Băng!