Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cọ súng ra lửa, không cần nói cũng hiểu thế giới người lớn có rất nhiều vấn đề tế nhị.
Nụ hôn vẫn đang tiếp tục, nhiệt độ trong không khí liên tục tăng cao. Âm thanh rên rỉ khi có khi không vang vọng xung quanh, có tiếng thì thầm mờ ám thỉnh thoảng xen vào, chất thêm củi lửa cho bầu không khí khô nóng.
Rốt cuộc tinh thần tuân thủ hợp đồng của Đỗ Yến Lễ cũng không trụ nổi đến cuối. Cuộc âu yếm trên ghế salon chỉ kết thúc khi hai người đều đã lên đỉnh.
Sự tình xong xuôi, quần áo Đan Dẫn Sanh xộc xệch, Đỗ Yến Lễ vẫn ăn vận chỉnh tề. Hơi thở anh đều đặn, chỉnh lại tay áo hơi nhăn, nhẹ nhàng đẩy Đan Dẫn Sanh: “Đứng dậy, tôi muốn vào nhà tắm.”
Anh liếc mắt nhìn Đan Dẫn Sanh, dừng lại một chút rồi mới hỏi, “Tôi ôm cậu cùng đi nhé?”
Đan Dẫn Sanh lười biếng nằm nhoài trên người Đỗ Yến Lễ, thở dốc từng hồi. Hắn quét mắt nhìn Đỗ Yến Lễ vẫn mang phong thái lịch sự, “chậc chậc” hai tiếng, bò xuống khỏi người anh, do giữ nguyên tư thế một lúc lâu nên hai chân hắn hơi run run khi đứng.
Đỗ Yến Lễ ngồi dậy, chuẩn xác đỡ lấy Đan Dẫn Sanh đang xiêu vẹo, thả hắn ngồi vững trên ghế salon rồi mới bước vào buồng tắm.
Hai người không làm gì nhiều nên Đỗ Yến Lễ chỉ rửa tay, thuận tiện sửa sang áo khoác cho đỡ nhăn nheo, nhìn không bị lộ nữa là ổn.
Chân Đan Dẫn Sanh đã bớt tê, cầm cốc rượu dựa vào cửa sổ sát đất. Ban nãy quần áo hắn bị cởi ra hết, tới giờ cũng không chịu mặc đàng hoàng, áo sơ mi vẫn mở rộng, quần cũng chỉ cài nút mà không thèm kéo khóa.
Thế nhưng Đan Dẫn Sanh chẳng hề quan tâm. Chỉ khi thấy Đỗ Yến Lễ từ nhà tắm đi ra, hai mắt hắn mới sáng rực, đưa tay ngoắc Đỗ Yến Lễ, còn lắc lắc cốc rượu.
Động tác hệt như đang gọi động vật nhỏ vậy.
Với cả gọi mình tới làm gì không làm, lại gọi tới uống thêm rượu, cậu ta không sợ cướp cò súng phát nữa à?
Đỗ Yến Lễ thầm mỉa mai, nhưng nghĩ thế thôi chứ thật ra anh không tức giận. Tâm trạng Đỗ Yến Lễ hiện giờ không tệ lắm, anh bước tới bên cạnh Đan Dẫn Sanh, tiếp nhận cốc rượu đối phương đưa, cầm trong tay ngắm nghía: “Chân còn tê không?”
Đan Dẫn Sanh phì cười: “Quan tâm tôi hả?”
Đỗ Yến Lễ: “Gọi là ‘phép lịch sự’ mới đúng.”
Đan Dẫn Sanh: “Nói một đằng làm một nẻo.”
Hắn chụp lấy tay kia của Đỗ Yến Lễ, nhét tay mình vào kẽ tay đối phương, để mười ngón tay cả hai cứ thế đan kề.
Đây chính là chuyện hắn muốn làm từ đêm giao thừa.
Đạt được ước nguyện, Đan Dẫn Sanh nắm chặt tay Đỗ Yến Lễ, đặt nắm tay lên trên cửa kính.
Màn trời đen ngoài cửa sổ dường như biến thành một tấm gương trong suốt, đèn đuốc thành thị xuyên qua tấm gương ấy lại lấp lánh như sao trên trời, sao trên trời rọi xuống lại biến thành ánh sáng dưới mặt đất.
Đan Dẫn Sanh đè tay Đỗ Yến Lễ lên cửa sổ, không nhịn được nghiêng đầu hôn anh một cái. Tiếp đó, hắn mở miệng, âm thanh khàn khàn như đang dụ dỗ: “Chúng ta uống thêm mấy ly nhé?”
Uống một ly đã bắn pháo, uống thêm vài ly trăm phầm trăm xếp hình.
Ra chiêu kịp thời, kèo thơm tuyệt vời!
Đỗ Yến Lễ thấy bản mặt Đan Dẫn Sanh hiện rõ hai câu này.
Anh còn bắt gặp hào quang trong con ngươi đối phương, hệt như ngọn lửa nhỏ đang bập bùng, nóng lòng muốn tiếp tục.
Hai chữ “hợp đồng” đã đến bên môi Đỗ Yến Lễ, nhưng dạo vòng trong miệng anh một lát, vẫn bị chủ nhân nuốt xuống.
Đỗ Yến Lễ từ chối Đan Dẫn Sanh một cách khá là uyển chuyển: “Không, uống nữa sẽ say mất.”
Đan Dẫn Sanh khiêu khích nói: “Say luôn càng tốt, vừa lúc lên giường nghỉ ngơi. Tôi nghe ngóng hết rồi, tổng giám đốc Đỗ tối nay không có công tác, mà dù có thì chả lẽ tụi nó đêm hôm khuya khoắt từ trong nước bay qua đại dương, chạy đến Paris tìm anh được à?”
Đỗ Yến Lễ khẽ mỉm cười, không trả lời.
Không trả lời, đương nhiên là từ chối.
Đan Dẫn Sanh vẫn không đầu hàng, hắn nắm tay Đỗ Yến Lễ, vô cùng thẳng thắn đưa ra yêu cầu với đối phương: “Yến Lễ, chúng ta lên giường đi.”
Đây không phải là câu nói cuối cùng.
Gã đàn ông uống một hớp rượu, sau đó hôn Đỗ Yến Lễ, đẩy rượu trong miệng mình vào miệng đối phương. Rượu mạnh nóng chát tràn tới, Đỗ Yến Lễ khẽ chau mày, lập tức nuốt xuống.
Ngay lúc đó, Đan Dẫn Sanh dời môi ra, ghé vào tai anh, giọng nói vừa quả quyết vừa đắc ý: “Đỗ Yến Lễ, anh yêu tôi.”
Đỗ Yến Lễ kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Anh nhìn khuôn mặt Đan Dẫn Sanh, từ mắt, sống mũi đến môi, không buông tha bất cứ chi tiết nào.
Đỗ Yến Lễ không hề ngạc nhiên, với tính cách luôn từng bước ép sát của Đan Dẫn Sanh, đương nhiên hắn muốn chiếm được một kết quả thiết thực.
Kết quả này không được mơ hồ. Hắn muốn kẻ thất bại phải công nhận thắng lợi của hắn, một sự thắng lợi tuyệt đối.
Đỗ Yến Lễ nghĩ đoạn, mở miệng gọi: “Đan tiên sinh.”
Vẻ mặt Đan Dẫn Sanh hơi thay đổi.
Hắn biết Đỗ Yến Lễ định làm gì, khi hai người mới tiếp xúc với nhau, anh luôn mang dáng vẻ ấy. Nhìn như nho nhã lịch sự nhưng thật ra lại lạnh lùng xa cách, vừa xoay lưng đã biến mất tăm, chẳng ai tìm nổi.
Trong lòng hắn dâng lên linh cảm xấu.
Đan Dẫn Sanh chấp nhất muốn biết đáp án cuối cùng, Đỗ Yến Lễ cũng cảm thấy mình phải cho đối phương một câu trả lời. Tuy ngoài cửa sổ ánh sao rực rỡ, phố phường lấp lánh, không khí trong phòng vẫn say nồng như cũ, nhưng âm thanh của Đỗ Yến Lễ rất bình tĩnh, phân tích rõ ràng cho Đan Dẫn Sanh: “Tôi e là cậu đang bị ảo giác. Giữa chúng ta là quan hệ hợp đồng, đây là một cuộc giao dịch, chứ không phải một cuộc tình.”
Sắc mặt Đan Dẫn Sanh lúc này thật sự thay đổi.
Lời của đối phương giống như trọng âm, đập tan chút mờ ám còn sót lại trong không khí.
Tình huống vượt qua dự đoán của Đan Dẫn Sanh, cơn giận không tên từ từ xâm chiếm lý trí hắn, khiến hắn hoàn toàn không khống chế được, cãi lại Đỗ Yến Lễ: “Hợp đồng thì sao?! Ai quy định ký hợp đồng thì không thể bàn chuyện tình cảm?!”
Đỗ Yến Lễ lẳng lặng nhìn hắn, giống như đang nhìn một đứa trẻ cố tình gây sự.
Đan Dẫn Sanh nhìn thấy dáng vẻ thất thố của bản thân phản chiếu trong mắt anh.
Một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống.
Đan Dẫn Sanh xoay người, đưa mặt ra ngoài cửa sổ, mím chặt môi để mình không làm ra hành động bất nhã nào nữa.
Lời từ chối của Đỗ Yến Lễ giống như một cú đấm đột ngột, khiến Đan Dẫn Sanh đầu váng mắt hoa. Nhưng khi đó suy nghĩ của hắn lại rất rõ ràng, những chuyện xảy ra từ khi quen biết Đỗ Yến Lễ tới giờ lần lượt chạy qua trong đầu hắn.
Hắn đột nhiên nhớ lại một chuyện.
Sau vụ cháy, hai người có bàn luận với nhau, lúc đó Đỗ Yến Lễ hỏi hắn một câu.
“Dẫn Sanh, cậu có bao giờ yêu đương với đối tượng bao dưỡng không?”
Khi ấy hắn gần như phì cười, buột miệng đáp: “Anh đang thử tôi đấy à? Sao tôi lại yêu đương với đối tượng bao dưỡng? Chuyện gì giải quyết được bằng tiền thì đừng dây dưa tình cảm chi cho mệt.”
Lúc đó, Đỗ Yến Lễ đã biết rồi…
Đan Dẫn Sanh đột nhiên bừng tỉnh.
Khi mình vừa có ấn tượng tốt về Đỗ Yến Lễ, Đỗ Yến Lễ lập tức phát hiện cảm xúc đó của mình. Anh ta đã nói: “Chúng ta không thể đến với nhau đâu, cậu đừng phí thời gian nữa.”
Sau đó mình trả lời anh ta rằng, “Anh đang nghĩ gì thế? Chúng ta cũng cùng một giuộc cả thôi.”
Ai cùng một giuộc với anh chứ!
Cuối cùng cũng hiểu rõ mọi việc, Đan Dẫn Sanh suýt chút nữa mất kiểm soát.
Lửa giận bùng lên, tả xung hữu đột lan tràn trong lòng hắn, Đan Dẫn Sanh phải dùng hết tất cả ý chí mới khống chế mình không thất thố manh động.
Sống hai mươi lăm năm trời, hắn chưa bao giờ nhục nhã như hôm nay!
Đỗ Yến Lễ đợi Đan Dẫn Sanh một lát, sau đó, anh không miễn cưỡng đối phương phải trả lời, khẽ gật đầu: “Tôi đi trước nhé.”
Nói đoạn, Đỗ Yến Lễ bước thẳng ra ngoài, khi anh vừa mở cửa, một âm thanh giòn giã vang lên phá tan sự yên tĩnh của căn phòng.
“Rầm!!!”
Bước chân Đỗ Yến Lễ hơi dừng lại. Anh không nói gì, cũng không quay đầu nhìn, trực tiếp rời đi.
Sau lưng anh, Đan Dẫn Sanh ném cốc thủy tinh xuống đất xong vẫn chẳng thể nào bình tĩnh nổi.
Hắn đá lăn cái bàn, hoa hồng tan nát, rượu đổ lênh láng.
Gã đàn ông lui về sau hai bước, ngồi phịch xuống ghế salon.
Mùi rượu nồng tràn ngập xung quanh, lấn át mùi thơm sẵn có trong phòng.
Mà không biết tại sao, dù cho mùi rượu có gay gắt đến đâu, khí tức độc nhất của Đỗ Yến Lễ vẫn quanh quẩn nơi đầu mũi mãi không tan.