Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đỗ Yến Lễ quay lại, nhìn Đan Dẫn Sanh đang gần trong gang tấc.
Đôi mắt vừa ngắm cầu vồng chuyển đến gương mặt hắn, sắc màu xinh đẹp kia như từ trên trời rơi xuống người đối diện.
Đỗ Yến Lễ khẽ giật mình, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh. Cảm giác ấy… có chút ngọt ngào, giống như bất ngờ được đút một viên kẹo.
Ừm, vị sữa bò.
“Dẫn Sanh.” Đỗ Yến Lễ bỗng nhiên mở miệng, giọng anh hơi gấp gáp, nhưng lần này anh lại không chú ý. Chỉ khi đối mặt với chuyện quan trọng, cơ thể người ta mới có phản ứng đó: “…Cậu cố ý tới tìm tôi?”
Đan Dẫn Sanh giờ đã bình tĩnh lại. Hắn nhìn xung quanh, phát hiện sau khi mưa tạnh, người trong đại sảnh lại đổ ra đường như thuỷ triều, xung quanh vắng tanh nên bọn họ ôm nhau thế này càng gây sự chú ý.
Đan Dẫn Sanh muốn đứng xa ra một chút, nhưng cánh tay Đỗ Yến Lễ đặt sau lưng hắn vẫn không nhúc nhích, động tác của anh ngược lại khiến hắn cảm giác rõ ràng sự tồn tại của anh.
Đan Dẫn Sanh nửa nhẹ nhõm, nửa oán giận: “Không thì sao? Chả lẽ trời xui đất khiến cho tôi đi du lịch cùng chỗ với anh? Không nói tiếng nào đã biệt tăm biệt tích, đau tim với anh chết mất thôi.”
Đỗ Yến Lễ buông tay ra, anh đưa Đan Dẫn Sanh tới một góc có cửa sổ đang mở, ánh nắng rọi qua ô cửa, chiếu lên người bọn họ.
Đỗ Yến Lễ: “Sao cậu tìm được tôi?”
Đan Dẫn Sanh nhướng mày, giọng nói mang vẻ đắc ý: “Ông nội bọn mình chơi thân với nhau mà, không nhớ hả?”
Đỗ Yến Lễ: “…” Anh không nhớ thật.
Đan Dẫn Sanh lại hỏi: “Sao anh lại ở chỗ của hội tình nguyện?”
Đỗ Yến Lễ giải thích: “Tôi đang làm việc ở đây, tôi cũng là tình nguyện viên.”
Đan Dẫn Sanh: “???”
Đan Dẫn Sanh hãi hùng, hai người bốn mắt nhìn nhau rồi cùng im lặng, không khí cũng trầm xuống.
Hồi lâu sau, Đan Dẫn Sanh do dự hỏi: “Anh là tình nguyện viên?”
Đỗ Yến Lễ: “Đúng thế.”
Đan Dẫn Sanh: “…Tại sao?”
Đỗ Yến Lễ: “Chẳng tại sao cả, công việc này thú vị lắm.”
Đan Dẫn Sanh có ý nghĩ khác, muốn nói lại thôi: “…Yến Lễ này, anh bị đa nhân cách hả, hay đang chơi role-play?”
Hắn cân nhắc từng câu từng chữ, “Sao anh mốt thế?”
Đỗ Yến Lễ: “…”
Bầu không khí không chỉ tĩnh lặng, mà bắt đầu trở nên lúng túng.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, lúc Đỗ Yến Lễ sắp mở miệng trả lời thì có mấy du khách bước vào đại sảnh, đang tìm các tình nguyện viên.
Đỗ Yến Lễ liếc mắt nhìn đám người mới tới, anh để Đan Dẫn Sanh đứng đó, tiến về phía bọn họ hỏi: “Mọi người cần giúp gì không?”
Tầm mắt Đan Dẫn Sanh dõi theo bóng lưng Đỗ Yến Lễ.
Hắn nghe thấy âm thanh của đối phương.
Giọng anh không nhanh không chậm, tựa hồ ẩn chứa một loại sức mạnh nào đó có thể khiến người ta an lòng.
Đan Dẫn Sanh lập tức nhớ đến vụ hỏa hoạn ở trung tâm thương mại.
Ngày ấy, ngữ điệu của Đỗ Yến Lễ cũng y hệt như thế.
Nhưng tình huống hiện giờ khác hoàn toàn với tình huống ở trung tâm thương mại. Đỗ Yến Lễ lúc đó và Đỗ Yến Lễ của hiện tại lại càng có sự cách biệt.
Mà chẳng biết vì sao, hai hình tượng lại liên kết, lồng vào nhau một cách vô cùng vi diệu.
Hắn chợt lờ mờ nhận ra một chuyện.
E rằng Đỗ Yến Lễ chính là Đỗ Yến Lễ, quá khứ hay hiện tại, cũng chỉ là một khía cạnh của anh. Đối phương có rất nhiều khuôn mặt khác nhau, mà hắn không thể hiểu hết tất cả…
Đỗ Yến Lễ giải quyết xong mấy du khách tới hỏi han. Anh quay lại, thấy Đan Dẫn Sanh đã để điện thoại xuống, cúi đầu trầm tư, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Đỗ Yến Lễ quyết định đưa Đan Dẫn Sanh về khách sạn trước, nói với hắn: “Đi thôi.”
Đan Dẫn Sanh ngạc nhiên: “Nhanh thế?”
“Thì việc này vốn đâu có bận.” Anh nhìn Đan Dẫn Sanh, cố ý nhấn mạnh, “Tôi cũng là khách du lịch.”
Bọn họ rời khỏi trụ sở của hội tình nguyện lúc giờ rưỡi, không sớm cũng không muộn.
Đỗ Yến Lễ không đi xe, do chỗ này chỉ cách khách sạn phút đi bộ.
Hai người tắm trong nắng chiều, bọn họ đi qua một con đường lát đá xanh, hai bên phố là các cửa hàng lớn nhỏ, hàng nào cũng bày dù che nắng trước mặt tiền, phía dưới là mấy hộp vuông bằng gỗ. Trong hộp đặt dưa hấu đỏ au, dứa vàng óng ánh, việt quất tím rịm, rực rỡ tô điểm cho cả con phố.
Phố phường thơm ngát mùi hoa quả, rặng cây xanh chiếm cứ tầm nhìn, cứ vài ba bước là lại trông thấy bờ cát và biển rộng lấp ló qua những hàng cây.
Hai người bước xuống cầu thang thì đã tới bờ biển.
Bọn họ sóng vai mà đi, vừa dạo bộ vừa trò chuyện, mấy dấu chân trái phải của cả hai lưu lại trên cát.
Đan Dẫn Sanh nói: “Nghỉ phép thì bình thường, nhưng nghỉ phép mà cắt đứt hết mọi phương tiện liên lạc thì hơi bất bình thường đấy, chả lẽ mấy lần trước anh cũng thế à?”
Đỗ Yến Lễ: “Ừ.”
“…” Đan Dẫn Sanh hỏi, “Bắt đầu từ bao giờ?”
Đỗ Yến Lễ: “Lúc còn nhỏ đã vậy rồi.”
Đan Dẫn Sanh: “Nhỏ cỡ nào?”
Đỗ Yến Lễ: “ tuổi.”
Đan Dẫn Sanh suy nghĩ: “Tôi cảm thấy trong này có rất nhiều kỉ niệm nha.”
Có lẽ ánh nắng rất ấm áp, có lẽ người nghe bên cạnh cũng không tệ, Đỗ Yến Lễ hiếm khi có hứng kể chuyện.
Anh kể cho Đan Dẫn Sanh nghe về quá khứ của mình, kia là một bước ngoặt nhỏ trong đời anh, một câu chuyện tuổi thơ nho nhỏ: “Từ năm tuổi, mỗi cuối tuần ông nội sẽ đưa tôi đến công ty để nghe mọi người phát biểu trong hội nghị cổ đông, xem ông nội xử lý văn kiện. Những việc này thật khô khan và tẻ nhạt, vậy mà cứ nửa tháng ông nội lại kiểm tra tôi một lần, xem tôi nghe có hiểu không, hiểu được bao nhiêu. Tôi cảm thấy rất mệt mỏi.”
Sử dụng lao động chưa thành niên? Đây là phản ứng đầu tiên của Đan Dẫn Sanh.
Anh mà cũng biết mệt? Đây là phản ứng thứ hai của hắn.
Sau đó, Đan Dẫn Sanh nhớ lại mình năm tuổi… chẳng phải làm gì cả. Làm bài kiểm tra, học thêm ngoại ngữ, trừ lúc đi học ra thì hầu như toàn chơi bời, thỉnh thoảng lại xin trường cho nghỉ để đi du lịch nước ngoài vài ngày rồi lại về.
Mà Đỗ Yến Lễ mới tuổi, mới cao hơn cái bàn được một tí đã bị bắt sống cuộc sống của một tổng giám đốc như hiện tại sao?
Hắn không khỏi cảm thấy Đỗ Yến Lễ thật tội nghiệp.
Đan Dẫn Sanh tội nghiệp hơi bị sớm.
Đỗ Yến Lễ nói tiếp: “Đại khái được ba, bốn tháng, tôi không chịu nổi cuộc sống như thế, vậy nên tôi trốn vệ sĩ, chạy ra khỏi tập đoàn Đỗ thị.”
Đan Dẫn Sanh: “???”
Đỗ Yến Lễ: “Buổi chiều hôm ấy tôi đến công viên trò chơi, phòng chơi game thùng (), còn ăn thử gà rán vỉa hè, sau đó trời dần tối, …bỗng có hai vợ chồng bám theo tôi.”
Đan Dẫn Sanh: “?!!!”
Đỗ Yến Lễ: “Sau đó nữa thì tôi trốn bọn họ, chạy về chỗ ông nội.”
“Khoan!” Đan Dẫn Sanh chen ngang, “Anh không cảm thấy mình tóm tắt hơi bị ngắn gọn quá à, còn mấy vụ kinh tâm động phách ở giữa đâu?”
Đỗ Yến Lễ ngẫm nghĩ giây lát: “Không có gì kinh tâm động phách hết. Tôi nhớ số điện thoại của ông nội và địa chỉ công ty, lúc bọn họ lại gần định bắt cóc tôi, tôi bèn hét to với đám đông xung quanh, để bọn họ biết tôi bị lạc. Thành thử ai cũng quay sang nhìn tôi, hai người kia không dám làm gì, một lúc sau cũng phải bỏ đi.”
Sau khi giải thích xong, Đỗ Yến Lễ lại tiếp tục: “Trải qua tình huống như vậy, tôi đột nhiên nghĩ chắc ông nội đang lo lắng lắm. Tôi quay về, đi được một đoạn thì gặp ông nội đang dẫn người đi tìm.”
“Ông nội thấy tôi, hỏi tôi tại sao lại trốn vệ sĩ chạy ra khỏi công ty, tôi bèn bảo…
“Xin lỗi đã làm ông lo lắng. Con chỉ cảm thấy ngày nào cũng học hành mệt mỏi, mấy bạn khác trong trường đều được nghỉ đông và nghỉ hè, nhưng sao con không được? Con cũng muốn nghỉ giống các bạn.”
“Lúc đó ông ấy đáp: ‘Yêu cầu của con rất hợp lý, ta đồng ý, lần sau muốn nghỉ ngơi phải nói trước với ta, cấm không ho he tiếng nào đã chạy mất’.”
Đỗ Yến Lễ dừng bước, một tay nhét trong túi quần, anh quay đầu nhìn Đan Dẫn Sanh.
“Từ hôm ấy, tôi có thể tự sắp xếp một kỳ nghỉ trọn vẹn, không cần lo nghĩ đến trách nhiệm ở công ty.”
Anh khẽ nhướng mày, đuôi lông mày cong lên.
Khí chất cẩn trọng xưa nay đã phai đi, vẻ sắc bén và tùy ý xuất hiện trên gương mặt người nọ.
“Mỗi người đều có thời gian riêng của bản thân họ, tôi cho rằng mình cũng vậy.”
Đỗ Yến Lễ đơn giản đưa Đan Dẫn Sanh trở lại quá khứ của anh. Đan Dẫn Sanh mơ hồ tiến vào thời ấu thơ của Đỗ Yến Lễ, quan sát và tham dự những gì anh đã trải qua.
Cảm giác này giống như…
Người vẫn luôn xa cách đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, đi tới đứng trước mặt mình.
Đan Dẫn Sanh ý thức được mình đang chạm đến khía cạnh chân thực nhất của Đỗ Yến Lễ, càng sống động và mới mẻ hơn.
Đỗ Yến Lễ đồng ý để mình tiếp xúc với anh ấy, đồng ý để mình tìm hiểu anh ấy.
Bọn họ đi dọc theo bờ biển, Đỗ Yến Lễ tiếp tục trò chuyện, lần này anh không kể về mình nữa mà hỏi Đan Dẫn Sanh: “Thế còn cậu, tại sao cậu lại đặt chân vào ngành thiết kế?”
Đan Dẫn Sanh nhớ lại: “Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, từ nhỏ tôi đã nhạy cảm với nghệ thuật rồi. Ba mẹ muốn tôi học vẽ, nhưng tôi không hứng thú với hội họa lắm. Hồi vào lớp bồi dưỡng cứ trốn đi chơi game miết…”
Hắn liếc mắt nhìn Đỗ Yến Lễ, “Ngày xưa anh có vậy không?”
Đỗ Yến Lễ: “Không.”
Đan Dẫn Sanh: “Anh chỉ trốn ra khỏi công ty đúng một lần?”
Đỗ Yến Lễ: “Ừ.”
Nghe đoạn, Đan Dẫn Sanh bèn tự lẩm bẩm: “Chỉ một lần đã nổi loạn đủ cho nguyên thời dậy thì, đỉnh ghê.”
“Ngoài vẽ ra, tôi còn học bảy tám thứ tạp nham nữa, không ấn tượng mấy. Lên cấp thì tôi tiếp xúc với thiết kế, cái nghề này…” Hắn nhún vai, “Đại khái rất phù hợp với kiểu công tử phóng đãng như tôi đi, ngắm các mỹ nữ mặc quần áo đẹp, đối với tôi mà nói cũng là một sự kích thích.”
Đỗ Yến Lễ sửa lời hắn: “Tôi xem bản thiết kế của cậu rồi, đẹp lắm.”
“Còn khuya ấy, đã bảo tôi là giám đốc chứ không phải nhân viên thiết kế, tôi không…” Nói đến đây, Đan Dẫn Sanh đột nhiên bừng tỉnh, “Ngày xưa tôi từng vẽ vài bản thiết kế quần áo và trang sức, nhưng cũng lâu lắm rồi, anh xem thật đấy à?”
Đỗ Yến Lễ không nói lời nào, tiếp tục bước đi.
Đan Dẫn Sanh đứng yên tại chỗ.
Cuộc đối thoại này đã cho hắn gợi ý mới, linh cảm thoáng chốc dâng trào, khiến hắn thông suốt.
Đỗ Yến Lễ hiện giờ đang để mình hiểu rõ anh, và trước đó anh ấy đã tìm hiểu về mình. Có vài chuyện, cũng có lẽ là rất nhiều chuyện, chỉ là mình không thấy, chứ không phải Đỗ Yến Lễ không làm.
Nghĩ tới đây, cõi lòng vẫn luôn dậy sóng từ khi phát hiện Đỗ Yến Lễ biến mất tăm bỗng dưng bình an trở lại.
————————————————
() Game thùng/ Arcade game: Máy chơi game dạng hộp và dùng xu/ thẻ phổ biến trong các trung tâm thương mại