Chiều…
Đang nồng nàn trong giấc mơ trưa, Trâm Anh bỗng loáng thoáng nghe ở đâu đó nhạc điệc Mr. Mr thì phải. Nhưng nó tự nghĩ không quan tâm đến. Nhạc thì là chuyện của nhạc. Nó ngủ thì là chuyện của nó . Nó vẫn cố dìm vào giấc ngủ. Nhạc càng lúc càng kêu to. Đối với một người đang muốn ngủ mà có tiếng ồn sát vách lỗ tai thì quả là một cực hình. Trâm Anh với tay lấy cái “cục gạch” vứt lăn lóc trên giường, lờ mờ trong ý thức dần nhận ra là có người gọi đến.
-A….lôôôôôô hơ hơ…-nó vừa nghe điện thoại vừa ngáp rộng đến mang tai.
-Em yêu à, nhớ anh không-Giọng nói đầu dây bên kia ngọt xớt, nghe sao quen quen
Trâm Anh từ trạng thái mơ màng, chỉ cần nghe xong câu này bỗng…tỉnh rụi
-Thằng cha nào vô dạng giữa trưa giữa hôm đi phá giấc ngủ của bổn cô nương đây hả??-Trâm Anh nói như hét vào máy.
-“Anh” nè “cưng”. “Anh” Kì Như nè
Trâm Anh bật dậy khỏi giường như thể nằm phải gai. “Thôi xong, quên mất chiều nay rủ hai đứa nó đi uống trà sữa, đến muộn chúng nó xử đẹp mình luôn!!”
-Ở quán trà sữa Zu Zu. Bọn tao cho mày ’ để lết xác đến đây-Kì Như đổi giọng ra lệnh
Trâm Anh nhanh nhảu vọt ra khỏi giường, mở tủ quần áo, chọn đại một quần jeans với một áo phông. Xuống dưới nhà, nó thấy Khánh Đăng đang ngồi đọc sách nhưng nó mặc kệ, bơ đẹp cho cậu nhóc làm “khi khống” luôn.
Thấy Trâm Anh không có phản ứng gì khi mình ngồi một đống lù lù trên ghế sô pha, Khánh Đăng lên tiếng:
-Này…
Trâm Anh quay lưng lại:
-Gì nữa “ông nội” ??
-Ừm, đi đâu đó??
-Đi “công tác”. Ở nhà ngoan nhé. Lát về cho kẹo hớ hớ…-Trâm Anh cười đểu trêu tức Khánh Đăng rồi vọt đi luôn. Phải chuồn cho nhanh nhanh chứ ai dại gì mà đứng đó cho cậu nhóc xử.
Nhưng…
Chưa đầy s sau, nó đã quay trở vào nhà
-Liệu hồn mà chiều nay mang hai con ngựa sắt đã bảo toàn tính mạng về đây cho tôi. Không thì đừng trách tôi…vui tính.
Rồi Trâm Anh quay lưng ra cửa. Sau lưng nó vẫn còn tồn tại một cái mặt ngu-ngu-nhưng-được-cái-đẹp-trai của ai đó.
Tối…
Khó khăn lắm Trâm Anh mới lết được cái xác về đến nhà. Chỉ tại hai đứa bạn trời đánh kia đã uống trà sữa xong xuôi rồi lại còn rỗi hơi lôi nó đi trung tâm mua sắm. Bình thường Trâm Anh chúa ghét mấy cái kiểu mua sắm vớ vẩn này nhưng nghĩ lại thấy mình cũng định mua thêm ít đồ ăn về nhét tủ lạnh ăn dần thì mới miễn cưỡng đi theo. Chứ không thì có vác xà beng đi đào rễ thì nó cũng nhất quyết không chịu đi.
Thả đống đồ la liệt ra sàn nhà, Trâm Anh nằm vật ra ghế sofa.
-Mệt chết đi được phù phù-Nó vừa nhăn nhăn mặt, vừa xem đồng hồ. Đã h tối.
-Này…
Giọng nói như oan hồn đi đòi nợ máu của Khánh Đăng chẳng lẫn vào đâu được.
-Gì??-Trâm Anh nhắm mắt hờ, ngả đầu lên thành ghế, không thèm hé nửa con mắt. Nghe giọng điệu là nó đã biết là đứa nào rồi.
-Kẹo của tôi đâu??-Khánh Đăng xòe tay ra trước mặt Trâm Anh. Đúng là nhớ dai thật đấy!
-Không có.-Trâm Anh bình thản. Đã mệt rồi mà tên giám ngục này còn vác mặt đi đòi hỏi linh tinh
-Tốt! Xe đạp của cậu cũng không có đâu.-Khánh Đăng vừa thủng thỉnh đút tay vào túi quần, đi thẳng
Trâm Anh bật dậy:
-Này, tên kiaa…
-Gì??-Khánh Đăng lãnh đạm
-Xe của tôi đâu hả??-Trâm Anh hét toáng, phi thân đến chỗ Khánh Đăng, tóm luôn lấy cổ áo cậu nhóc mà lắc lắc cật lực
-Này này, bỏ tay ra nhanh. Bình tĩnh nghe tôi nói đã chứ. Có án mạng bây giờ. Ê ê, từ từ đã nào-Khánh Đăng cuống cuồng lên khi bị người khác cứ túm lấy cổ áo mình mà lắc lắc như đúng rồi.
Trâm Anh bỏ tay ra khỏi cổ áo Khánh Đăng nhưng cái mặt vẫn còn tỏa mùi sát khí nghi ngút! Còn Khánh Đăng thì khỏi phải nói, mặt mày nhăn nhó như đang uống thuốc diệt chuột!
-Tóm lại…Ở đâu??-Trâm Anh đang từ oC bỗng tụt một phát xuống còn - oC
-Tôi…tôi đem về rồi mà. Trong…trong nhà kho-Khánh Đăng nuốt khan. Gì chứ đã lỡ tay chọc vào ổ kiến lửa thì bỏ mạng như chơi.
-Giỏi!-Trâm Anh bỗng cười toe, vỗ vai Khánh Đăng cái “đốp” như thể nó đã là chỗ thân tình với cậu nhóc từ thuở còn “truổng cời” tắm mưa vậy.
Khánh Đăng chỉ biết tròn mắt nhìn Trâm Anh “Con nhóc này…thay đổi thái độ nhanh vậy sao??” (?_?)
Đang ngồi “cắm rễ” bên bàn học mà Trâm Anh cảm thấy lỗ tai nó cứ lùng bùng kinh khủng. Nhạc thể loại gì không biết sao “dã man” thế nhỉ? Nhưng theo mức độ chát chúa cộng với sự “tra tấn tinh thần bạn trẻ” thì Trâm Anh có thể đoán cái thể loại này là gì. Hình như là DJ thì phải. Chắc chắn có đứa nào trêu tức nó đây mà. Khẽ mở cánh cửa phòng, Trâm Anh phát hiện cái âm thanh chát chúa đáng ghét ấy đang được bật om sòm bên phòng đối diện.
“Cái tên giám ngục chết tiệt này! Mi chán sống rồi hả??”
Nó hộc tốc phi thân sang, đứng trước cửa phòng, gõ rầm rầm (đúng hơn là đập cửa). Gõ đến chai cả tay mà không thấy ai ra mở cửa. Trâm Anh cũng không thèm khách khí gì nữa, mở cửa rồi hùng dũng đi vào như một nữ vương đi dẹp giặc.
-Cái tên giám ngục này, muốn bị tống ra khỏi nhà làm trẻ lang thang cơ nhỡ hả??
Cả ba tên đều giật mình quay đầu lại nhìn Trâm Anh.
-Sao vậy bà già??-Trọng Khanh ngơ ngác
-Sao với trăng, trăng với gió, gió với mây cái gì??? Đêm hôm rồi còn bật nhạc om sòm. Không để xóm giềng người ta ngủ à??-Trâm Anh với tay tắt luôn cái radio đang được bật ở volume to nhất
-Đêm hôm gì đâu. Mới có h-Gia Minh làm-mặt-ngu
Trâm Anh muốn giết thằng em mình quá. Nhưng thôi, nể tình nó cũng từ một lò tu luyện mà ra nên tạm tha. Có gì tính sổ sau. Khánh Đăng nãy giờ im lặng. Không phải vì sợ mà là muốn để cho hai thằng bạn “tự xử”, vì Gia Minh là đứa đưa ra ý kiến bật nhạc chọc Trâm Anh chơi, Trọng Khanh là người ủng hộ, Khánh Đăng vốn không thể hiện thái độ đồng tình cũng không ngăn cản. Nhưng thôi, cậu nhóc đành lên tiếng “cứu giúp”:
-Bà già kia, đêm hôm khuya khoắt còn mò sang phòng đàn ông con trai làm gì??
-Hơ….-Trâm Anh đứng hình-Đã đêm hôm khuya khoắt gì đâu??
-Vậy lúc nãy cậu nói bây giờ là đêm hôm còn gì??-Khánh Đăng bình thản.
Trâm Anh cứng họng. Chả biết nói sao nữa, nó đành tạm thời “chữa cháy”:
-Tí nữa mà còn bật nhạc thì chết với tôi.
Rồi nó đi ra cửa phòng, đóng cửa cái “rầm”cho bõ ghét. Nằm vật ra giường, ôm con gấu bông rồi oánh, đấm, đá kịch liệt.
Hành hạ chán chê, nó mới chịu buông tha cho “ẻm” gấu tội nghiệp rồi với lấy cái “cục gạch” còn đang lăn lóc trên giường. Nó phải mách cho mama mới được.
-Có chuyện gì mà gọi cho mẹ vậy?? Gia Minh quậy gì à??-Bà Mai bỏ vội chiếc bút lên bàn làm việc, mở điện thoại nghe cuộc gọi đường dài từ Việt Nam của cô con gái, trong tâm trí bà đã nghĩ sẵn ra được Gia Minh chắc chắn đã làm gì đó khiến Trâm Anh phải gọi đến “sếp tổng”
-Mẹ! Thật không hiểu nhóc Minh lôi từ xó nào ra hai thằng bạn “quý hóa”, lại còn tuyên bố hùng hồn rằng hai đứa đó sẽ “đóng đô” ở nhà mình luôn. Con phải tức điên với hai cái gã dở người ấy mất. Mẹ làm sao nghĩ cách đuổi khéo hai đứa đấy đi hộ con với, mẹ ơiii…-Trâm Anh mặt mày thiểu não, ngán ngẩm kéo dài giọng đến hàng cây số.
-Cứ từ từ đã. Kể chi tiết đi xem nào?? Đứa con trai nào khiến một đứa con gái có nguy cơ ế như con mà lại nổi điên lên mức ấy nhỉ?? Hihi…-Bà Mai cười khúc khích, thầm nghĩ con gái mình cũng có tính cách y xì chóc như mình hồi còn đang ở tuổi đầy mơ mộng.
-Con đang nói về Gia Minh cơ mààà…-Đang nằm mà nó cũng tưng cà tửng lên, chỉ cần nó làm như vậy một lúc nữa thì xác suất nó lăn xuống đất là rất cao.
-Kể về hai đứa “ăn nhờ ở đậu” mà con nhất quyết muốn đuổi ra khỏi nhà đi. Mẹ tò mò rồi đấy! Tên tụi nó là gì vậy??
-Dạ, một tên là Khánh Đăng, mặt y xì một tên giám ngục không hơn không kém. Còn tên nữa là Trọng Khanh, điên khùng hết biết. Đó, mẹ thử hỏi xem có ai chịu nổi khi ở cùng hai đứa như vậy không?? Còn nữa, ba trai một gái ở cùng nhà thì trừ Gia Minh ra, con không biết bọn hắn sẽ làm gì con đâu.-Trâm Anh đưa ra những dẫn chứng có vẻ là khá thuyết phục để mong bà mẹ sáng suốt của mình đưa ra “sắc lệnh”. Dù gì thì chỉ có mama mới có thể ra lệnh có Gia Minh đuổi khéo hai gã ấy ra khỏi nhà thôi.
-Ừm. Mẹ hiểu nhưng… Hai đứa nó không như con nghĩ đâu. Cái thằng nhóc Đăng ấy à, không giống giám ngục gì hết, nó đẹp trai, tài giỏi lắm đó. Trọng Khanh nữa, nó hoàn toàn bình thường, trông mặt mũi sáng sủa, đẹp trai lai láng mà học hành giỏi giang. Hơn nữa, cả hai đứa đều là con nhà có ăn có học, không có những chuyện như con nghĩ đâu. Nghe nói con đăng kí đi học judo mà, đố đứa nào dám chọc con chứ.
Trâm Anh nghe mẹ mình nói mà thấy bức xúc kinh khủng. “Gì đây, đi tâng bốc con nhà người ta hả mẹ ơi? Con gái mẹ xinh đẹp tài hoa như này mà không thấy mẹ khen lấy một câu. Thật bất công quá mà huhu…(T^T)”
-Mẹẹẹẹ….-Trâm Anh giở giọng nhõng nhẽo như một cô tiểu thư yểu điệu thục nữ nào đó. Nhưng đáng tiếc, Trâm Anh không phải tiểu thư hay công chúa cóc khô gì hết. Theo đúng nghĩa đen, nó chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái bình thường khác.
-Thế nhé. Con cứ để hai đứa nhóc đó ở lại nhà mình đi. À, nhắc Gia Minh và hai nhóc kia sáng mai đến trường học đấy. Mẹ đã đăng kí cho cả ba học cùng trường P&P và chung lớp với con rồi. Good night!
Trâm Anh còn chưa kịp nói gì thêm thì đầu dây bên kia đã là những tiếng “tút” dài vô vọng. Nghe ảo não và tạo cảm giác cho người ta thấy hụt hẫng và trống trải vô cùng… Nó mở máy nhắn tin cho Gia Minh như lời “cấp trên” dặn. Thật sự bây giờ nó không muốn vác mặt sang phòng Gia Minh, rồi kiểu gì cũng chạm mặt với hai cái tên “ăn nhờ ở đậu” vô tổ chức ấy. Nên thôi, nhắn tin là nhanh nhất.
Trâm Anh quăng cái “cục gạch” vào thành giường (may là nó không dùng smart phone, chứ nếu không thì…thôi rồi!!). Nó nằm lăn qua lăn lại, nghĩ về chính gia đình của mình. Bố mẹ của nó là tuýp người bận rộn và không có nhiều thời gian để chăm sóc, vun vén gia đình. Từ lúc bố mẹ sang Anh tiếp quản công ty của người cậu vừa mất cách đây hơn một năm, nó không mấy khi được gặp bố mẹ, không được nếm những món ăn do chính tay mẹ nấu, ngay cả ngày Tết cũng chỉ có bác Năm đón Tết cùng. Đó là một thiệt thòi lớn, một sự trống trải lớn trong trái tim một đứa con gái nhạy cảm như nó. Sống mũi nó bất giác cay xộc lên. Một giọt nước trong veo trực trào ra trên khóe mắt….