Năng lực nghiệp vụ của Khổng Vĩ Tư không ra cái dạng gì, ngược lại rất biết cách làm người. Nếu vì y NG quá nhiều làm các cảnh quay phải kết thúc muộn, y nhất định sẽ mời mọi người ăn khuya. Lúc không có cảnh ban đêm, cũng thường mời mọi người uống trà sữa ăn bánh ngọt. Lúc NG, thì trên mặt tràn ngập ý xin lỗi, không ngừng nói xin lỗi với nhân viên, đạo diễn.
Vì vậy ngay cả lúc y đọc để thay cho lời thoại, mọi người đều cố gắng chịu đựng, không nói gì.
Chỉ là lúc y với Phí Khả đối diễn, so sánh đặc biệt thảm hại.
Phí Khả tuy không phải xuất thân chính quy, kỹ thuật diễn xuất không quá cao, nhưng cậu chuẩn bị rất kỹ, hiểu biết đối với nhân vật rõ ràng, mà điều càng làm người ta kinh ngạc là, Phí Khả học thuộc lòng lời thoại rất nghiêm túc, từng chữ từng chữ đều không sai.
Từ lúc bắt đầu quay, Phí Khả chưa từng đọc sai, một chữ cũng chưa từng.
Qua mấy ngày, liền bắt đầu quay cảnh Không Bình Dịch và Công Lương Hưng Thu gặp nhau tại tàng thư các.
Chuẩn bị đầy đủ, Phí Khả cũng không quá khẩn trương.
Đạo diễn giảng giải cho bọn họ cảnh tiếp theo, rồi bắt đầu quay. Đoạn này không có di chuyển gì, Khổng Vĩ Tư cơ bản là ngồi tại chỗ không động đậy.
Sau khi bắt đầu quay, lúc Phí Khả ẩn thân từ sau giá sách bước ra, lúc nhìn thấy Công Lương Hưng Thu của Khổng Vĩ Tư, cậu ngây người, quên mất lời thoại tiếp theo luôn.
Cậu vẫn còn nhớ rõ Công Lương Hưng Thu của Lục Hình Văn, một Công Lương Hưng Thu không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt cũng đủ xuyên thấu tâm can của cậu.
Một Công Lương Hưng Thu đúng là nhân vật chính, chỉ cần nhìn thấy y ngồi ở đó, liền biết y một thân đầy ắp những cố sự.
Nhưng mà, Công Lương Hưng Thu của Khổng Vĩ Tư……
Ngồi tại chỗ đó, dùng một đôi mắt xinh đẹp vô thần, ngu ngu ngốc ngốc nhìn cậu.
Giống như là một soái ca đi lạc vô phim trường, không biết tại sao đối phương đang nhìn chằm chằm mình, cũng không biết bản thân tại sao lại ngồi ở đây.
Đạo diễn hô cắt, hỏi: “Quên lời rồi? Chẳng trách a! Phí Khả của chúng ta, lần đầu tiên quên lời thoại a!”
Đạo diễn cười haha, hô bắt đầu lại lần nữa.
Phí Khả lập tức điều chỉnh tốt trạng thái, không quan tâm đối phương diễn như thế nào, có phù hợp với tưởng tượng của cậu về Công Lương Hưng Thu hay không, dù sao cũng cố gắng hết sức diễn cho tốt vai trò của mình.
Cảnh này thuận lợi quay xong, cảnh tiếp theo vẫn là ở tàng thư các. Không Bình Dịch cùng với Công Lương Hưng Thu sôi nổi luận bàn về Tiên Hoa Kiếm và công pháp của Tiên Hoa Tông, hai người giống như Bá Nha gặp Tử Kỳ, trở thành tri âm, chí lớn gặp nhau.
Cảnh này từng đoạn dài đều liên quan đến lời thoại về bàn luận công pháp, Phí Khả vẫn như trước thuộc lòng từng chữ một, mấy lượt đều không bị NG.
Mà Khổng Vĩ Tư, lần nào cũng đọc lời thoại thất loạn bát tao, ngay cả khẩu hình cũng không đúng, NG hơn mười mấy lần.
Sắc mặt đạo diễn Thích Phi Trung không dễ nhìn chút nào.
Tuy rằng đây là một bộ tiên hiệp cổ trang, nam chính nữ chính đều là các tiểu sinh tiểu hoa lưu lượng cao, hậu kỳ cũng sẽ có phối âm. Nhưng Thích Phi Trung nói cho cùng cũng là một một đạo diễn nổi tiếng quay được nhiều bộ phim truyền hình được yêu thích, đối với chất lượng của tác phẩm cũng có yêu cầu cao. Ngoại trừ nam nữ chính và một số vai phụ là thiếu nam thiếu nữ, những vai có tuổi tác lớn hơn như sư huynh sư tỷ sư tôn, toàn bộ đều là mời các diễn viên xuất thân chính quy hoặc là các bậc lão làng, vừa có kỹ thuật diễn xuất vừa có danh tiếng.
Ngay cả Phí Khả là người dựa vào quan hệ mà tiến vào đoàn phim, cũng chuẩn bị tốt, lời thoại thuộc đến mức một chữ cũng không sai.
Mà nhân vật quan trọng nhất, lại là cái trạng thái này.
Cứ cho là hậu kỳ sẽ phối âm, thì khẩu hình lúc đọc căn bản cũng không đúng, khán giả kỹ tính mà xem thì sẽ biết diễn viên đang đọc số. Thêm nữa là một diễn viên mà ngay cả lời thoại cũng không rõ, còn có thể hiểu nhân vật cái gì chứ? Một hai cảnh đơn giản thì có thể đọc số mà thông qua, nhưng cảnh nào cũng như vậy, thì thành vấn đề lớn rồi! Khổng Vĩ Tư ngay cả cảm xúc cũng không đúng, diễn xuất hoàn toàn là thất loạn bát tao, so với casting lúc đầu hoàn toàn sai biệt.
Y là diễn viên xuất thân chính quy từ học viện hí kịch quốc gia, không phải là không có năng lực diễn xuất, nhưng nổi tiếng rồi, lại xốc nổi như vậy.
Thích Phi Trung hô dừng, để mọi người nghỉ ngơi, khen ngợi Phí Khả mấy câu, gọi Khổng Vĩ Tư qua, trực tiếp nói: “Cho cậu nửa giờ, học thuộc lòng lời thoại.”
Khổng Vĩ Tư chắp hai tay, cầu tình: “Thích đạo, xin lỗi, em óc heo, nhớ không nổi, có thể đọc số đúng khẩu hình không a? Dù sao hậu kỳ cũng cần phối âm mà --------“
“Không được.” Thích Phi Trung trực tiếp đánh gẫy lời của Khổng Vĩ Tư, “Một đoạn hai đoạn còn được, mỗi lần đều như vậy thì không được. Mọi người ngưng công việc trong nửa giờ, chờ cậu học xong.”
Nói xong quay người bước đi, không cho Khổng Vĩ Tư cơ hội mở miệng lần nữa.
Khổng Vĩ Tư sờ mũi, lúng túng cười cười, quay về chỗ ngồi nghỉ học bài.
Nửa giờ sau bắt đầu quay, qua.
Tuy là không học đến mức một chữ cũng không sai, nhưng khẩu hình cũng đúng hơn phân nửa, cũng được rồi.
Khổng Vĩ Tư trên phim trường không dám nói gì, sau khi quay xong về khách sạn, ở trong phòng trực tiếp nổi bão.
“Thích Phi Trung có phải là bệnh rồi không?! Phim hậu kỳ phối âm, học thuộc lời thoại làm gì? Lợi hại như vậy, còn quay phim cổ ngẫu làm gì, đi về mà quay chính kịch a! Vừa muốn kiếm tiền nhiều, lại muốn giả ngầu, mẹ nó, đâu ra chuyện tốt vậy?!”
Người đại diện của Khổng Vĩ Tư, Giang Hoàng, đứng bên cạnh nghe y mắng người, mặt mũi thảm không nỡ nhìn.
“Học thuộc mấy câu thoại đối với cậu đâu phải chuyện gì khó khăn, cậu học một chút là được rồi, cũng không cần mỗi câu mỗi chữ đều rõ ràng rành mạch.”
Khổng Vĩ Tư dậm chân: “Vốn dĩ không phải chuyện khó, nhưng sau này còn phối âm, mắc gì lãng phí thời gian tinh lực như vậy! Kết quả là Phí Khả đúng là kẻ tâm cơ, không biết dùng bao nhiêu công lực, học lời thoại đến mức một chữ cũng không sai! Anh nhìn cái mặt của Thích Phi Trung đi, Phí Khả quên thoại, ông ta vui vẻ hô cắt, tôi quên thoại, mặt mũi ông ta đều đen thui!”
Giang Hoàng chua chua: “Đấy là đương nhiên, Phí Khả người ta tự mình đẩy lưu lượng, vừa gia nhập đoàn phim, liền đem đoàn phim Tiên Hoa Tông lên hot search.”
Không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc đến Khổng Vĩ Tư càng nổi giận hơn, la lớn: “Nam chính của bộ phim này là ai?! Phí Khả hắn nghĩ là hắn sao? Hot search mua hết cái này đến cái khác! Hot search của Tiên Hoa Tông mở ra toàn là hắn! Hắn chỉ là một nhân vật phụ tuyến, nghĩ bản thân là món chính chắc?!”
Giang Hoàng khuyên y: “Chịu đựng một chút, còn có thể là thế nào? Sau lưng người ta là Lục Hình Văn, ai dám mắng y? Mấy lời này cậu về phòng nói thì thôi đi, ngàn vạn lần đừng đứng trước mặt Thích Phi Trung nói. Thích Phi Trung tính tính nổi tiếng là không tốt, lúc nào cũng có thể trước mặt phóng viên nói xấu cậu.”
Khổng Vĩ Tư ai oán: “Đều vì hắn, nếu không tôi cũng chẳng nhận bộ phim này, thật sự là tự mình ăn khổ, lại còn phải hạ mình.”
Giang Hoàng: “Phim của Thích Phi Trung, cậu không quay? Đợi phim phát sóng rồi, giá trị của cậu lại tăng thêm một bậc. Tổ tông của tôi ơi, nên nhịn thì phải nhịn.”
Khổng Vĩ Tư ghét nhất phải là nuốt giận vào bụng, lúc trước y chưa nổi tiếng, nhẫn nhịn diễn viên chính, nhẫn nhịn đạo diễn, hiện tại y đã nổi tiếng, còn phải nén giận nhẫn nhịn sao, vĩnh viễn có người đè lên đầu y.
Khổng Vĩ Tư nghĩ nghĩ, gửi weixin cho Vi Hưng Triết.
[Tư lai tưởng khứ: cậu lần trước nói là cậu là bạn cùng phòng với Phí Khả?]
Vi Hưng Triết trả lời rất nhanh.
[Triết Triết: Đúng rồi! Tư Tư ca, anh tiến tổ rồi à? Có mệt không, có khổ không?]
Khổng Vĩ Tư không thèm để ý lời hỏi thăm của Vi Hưng Triết.
[Tư lai tưởng khứ: Lần trước cậu nói là, Phí Khả với Lục Hình Văn là kết hôn giả? Tại sao lại nói như vậy?]
Lần trước sau khi nháo với Phí Khả và Trung Giang không vui vẻ gì, hắn trong vòng chat của đoàn phim trước mắng chửi Phí Khả một trận, nói là Phí Khả và Lục Hình Văn chắc chắn là giả hẹn hò, lúc đó không có ai đáp lời hắn, hắn hậm hực tắt điện thoại.
Đâu nghĩ rằng cách một đoạn thời gian dài như vậy, Khổng Vĩ Tư lại đến hỏi hắn.
[Triết Triết: Cái đó không phải quá rõ ràng sao?! Vừa đúng lúc, Lục Hình Văn hôm trước phát ra scandal, hôm sau hai người công bố hẹn hò? Em với Phí Khả ở chung nhà, em còn không biết hay sao? Cái gì mà hẹn hò một năm rồi, đều là nói lung tung! Phí Khả mỗi ngày đều thất nghiệp ở nhà, nào giống với một người đang hẹn hò? Nếu hắn thật sự là hẹn hò với ảnh đế, thì chẳng lẽ cả năm không có công tác gì ra hình ra dạng à, chạy tới chạy lui mấy cái event?]
[Tư lai tưởng khứ: cậu xác định?]
[Triết Triết: em trăm phần trăm chắc chắn, người đang hẹn hò không phải cái loại trạng thái đó, người có mắt nào cũng nhìn ra.]
Khổng Vĩ Tư gọi điện thoại cho Trương Dược Hoa.
Trương Dược Hoa là một tên phú nhị đại, cha của hắn là tổng tài của một tập đoàn truyền thông, cho hắn một công ty giải trí nhỏ, để hắn quản lý chơi, luyện tập một chút.
Trương Dược Hoa nhìn mấy tiểu thần tượng dưới trướng mình tới phát ngấy rồi, gần đây đang theo đuổi Khổng Vĩ Tư.
Khổng Vĩ Tư đang làm cao, nghĩ qua một thời gian sẽ đáp ứng hắn.
Bây giờ nghĩ nghĩ, muốn đem Trương Dược Hoa ra dùng một chút, chọn thời cơ lộ diện một chút.
Ngày tiếp theo, phim quay được một nửa, một xe đồ ăn đột nhiên tới phim trường, mang logo của nhà hàng năm sao Bách Duyệt, còn chở theo hai đầu bếp người Pháp.
Giang Hoàng tuyên bố, mọi người quay phim khổ cực rồi, Khổng Vĩ Tư mời mọi người uống trà chiều.
Toàn bộ phim trường ồ lên.
Cái này so với bình thường mời người khác uống trà chiều không có giống nhau, thật sự là ra tay hào phóng.
Ở thành phố quay phim không có nhà hàng Bách Duyệt, cái xe đồ ăn này, chỉ có thể là từ thành phố trung tâm cách đây hơn một trăm cây số chạy tới. Mà xe đồ ăn của nhà hàng Bách Duyệt, không phải muốn đặt là đặt được.
Cả đoàn phim đều kéo qua, hưởng thụ điểm tâm và cà phê của nhà hàng năm sao, hưởng thụ loại trà chiều xa xỉ mà đa số người bình thường dùng lương của nửa tháng mới mua nổi.
Mọi người liên tục nghị luận, đoán coi đây là hành động của vị nào đang theo đuổi Khổng Vĩ Tư.
Mọi người đều là người trong giới giải trí, còn đoán không ra sao?
Đây là đang giúp Khổng Vĩ Tư nâng cao thể diện đi.
Nhắc cho mọi người biết rằng, Khổng Vĩ Tư, mới là nam chính của đoàn phim này.
Còn về chuyện là thị uy với ai, mọi người đều biết rõ, đương nhiên là người dạo này nổi tiếng nhất, Phí Khả a.
Trên mạng mỗi một tin tức liên quan đến bộ phim Tiên Hoa Tông, đều cơ hồ là đang nói về Phí Khả. Fan của Khổng Vĩ Tư đã sớm cùng fan Phí Khả ngắt véo nhau không ngừng, mắng Phí Khả, phải tự biết mình đang đứng ở đâu.
Mà Phí Khả, lại vẫn cứ vô tri vô giác, vô tư đến ăn tiệc trà chiều do Khổng Vĩ Tư phí hết tâm tư mang đến.
Làm cho Khổng Vĩ Tư tức tới mức thất khiếu bốc khói.
=)))) Khả Khả a~~~~
Buổi tối quay về, Bào Tiểu Thụy nói chuyện với mấy nhân viên công tác mới quen trong đoàn phim, kinh ngạc tột độ, vội vàng nhắn tin cho Phí Khả.
[Kiên trì đến cùng: mới rồi tiểu Hoàng nói cho anh biết, Khổng Vĩ Tư hôm này là muốn dằn mặt em, cùng em phân cao thấp!]
[Có thể chứng minh:???]
[Kiên trì đến cùng: bởi vì em diễn tốt quá, hắn cảm thấy mất mặt.]
[Có thể chứng minh: hắn diễn tốt hơn em mà, chỉ là không có chuẩn bị, mấy ngày nay tốt hơn nhiều rồi.]
[Kiên trì đến cùng: đó là do bị đạo diễn mắng cho! Ai yo, hôm nay chúng ta không nên ăn bánh của hắn, thật đáng ghét!]
[Có thể chứng minh: đừng nói bậy, em với anh ta có gì mà phân cao thấp? Anh ta là nhân vật chính, em là nhân vật phụ.]
[Kiên trì đến cùng: nhưng mà độ hot của em cao hơn hắn ta! Bây giờ tùy tiện nhấp vào tin tức liên quan đến Tiên Hoa Tông, đều là tin của em, làm hắn tức điên rồi.]
[Có thể chứng minh: Uhm, vậy cũng không tốt lắm, nên nói với Hân tỷ một chút.]
[Kiên trì đến cùng:??? Chỗ nào không tốt đâu? Độ hot của em là do Lục đại ảnh đế mang đến, cũng đâu phải là cướp của hắn!]
Phí Khả nghĩ nghĩ, đúng là như vậy thật.
Không còn cách nào, độ nổi tiếng của Lục Hình Văn thật sự là quá cao đi.
Phí Khả mấy hôm nay sau khi quay xong, ngoại trừ xem kịch bản, thì xem phim của Lục Hình Văn, càng xem thì càng hiểu, tại sao chỉ là kết hôn với Lục Hình Văn, liền có thể làm cậu có độ hot cao đến như vậy.
Là vì, Lục Hình Văn là một minh tinh chân chính.
Chỉ cần đến gần anh ấy một chút, liền bị hào quang của anh ấy chiếu tới.
[Lục: quay xong rồi?]
Phí Khả bị dọa nhảy dựng, giống như bị người ta gọi một tiếng, tay chân luống cuống, vội vàng trả lời.
[Có thể chứng minh: quay xong rồi]
[Lục: hôm nay thế nào?]
[Có thể chứng minh: Uhm, em không biết, chỉ cố gắng làm thôi.]
[Lục: đã diễn tập với anh rồi, lúc diễn với người khác, quá đơn giản rồi đi?]
Phí Khả nhất thời không biết nên trả lời thế nào, gần nửa ngày mới nghẹn ra một câu.
[Có thể chứng minh: anh diễn quá tốt.]
Lục Hình Văn gọi video qua, Phí Khả nhìn thấy hai nút đồng ý và từ chối trên màn hình, lại khẩn trương đến mức không biết nên làm gì, muốn ấn nút từ chối quá.
Nhưng cậu cũng không dám, cuối cùng vẫn là ấn đồng ý.
Lục Hình Văn trong video hiển nhiên là đang ở phòng khách trong nhà, mặc bộ áo ngủ màu đen, tùy ý dựa vào sô pha, tự mình nói: “Đã biết là anh diễn tốt, thôi thì lại giúp em tập diễn, luyện tập lời thoại chút.”
Phí Khả nửa ngày mới trả lời: “Nhưng anh không có kịch bản…..”
Lục Hình Văn nhìn ống kính giơ giơ một tập giấy: “Anh tìm Miêu Hân lấy rồi.”
Phí Khả: “………….”
Lục Hình Văn: “Dù sao thì ngày nghỉ của anh cũng dài quá, cả tháng trời, hướng dẫn em một chút, coi như giết thời gian.”
Phí Khả: “…….. Cảm ơn.”