Tiêu Tùng Hứa hiểu ý của Trì Đông Dương.
Định nghĩa về "dễ thương" của mỗi người là khác nhau.
Giống như bản thân Tiêu Tùng Hứa, cậu ấy nghĩ nhiều người rất dễ thương.
Các bạn trong lớp rất dễ thương, cô giáo cũng rất dễ thương, các cô chú chăm chỉ làm việc ngoài đường cũng rất dễ thương.
Nhưng Trì Đông Dương lại là người "bủn xỉn" khi cấp nhãn mác "dễ thương".
Theo quan điểm hiện tại của Trì Đông Dương, chỉ có Tiêu Tùng Hứa là "dễ thương".
Tiêu Tùng Hứa cứ thế được dỗ hết giận.
Chỉ cần biết mình là người đặc biệt trong lòng người mình thích là cậu đã hài lòng.
Về việc từ "dễ thương" có trọng lượng như thế nào trong mắt Trì Đông Dương...
Tiêu Tùng Hứa không dám điều tra thêm nữa.
Trước đây khi chờ Trì Đông Dương đánh giá về bản thân, chỉ một câu "dễ thương", đã khiến cậu sầu muộn và mất bình tĩnh.
Nếu hóa ra người Trì Đông Dương thích không phải là mẫu người "dễ thương", Tiêu Tùng Hứa khó tưởng tượng anh ấy sẽ phản ứng thế nào.
Vì vậy, hãy làm điều này ngay bây giờ.
Chỉ cần bạn biết rằng trong lòng Trì Đông Dương có rất ít người dễ thương, thế là đủ!
Đây là cảm giác của tình yêu bí mật, phải không?
Ngay cả một chút đường cũng vô cùng ngọt ngào.
Tiêu Tùng Hứa không còn theo đuổi hành động một mình.
Tôi không còn cảm thấy khó xử với Trì Đông Dương nữa.
Mối quan hệ giữa hai người đã trở lại trạng thái bình lặng và thân thiện như ban đầu.
*
Một ngày nọ, có một nam sinh cao ráo, khuôn mặt lạnh lùng đứng trước cửa lớp học.
Các học sinh trong lớp thoạt nhìn đã nhận ra cậu ta, đó chính là Hàn Nhan, lớp trưởng của lớp bên cạnh.
Hàn Nhan cũng là một nhân vật nổi tiếng trong trường.
Cậu ta có ngoại hình đẹp trai, thân hình cường tráng và thành tích xuất sắc.
Nhưng so với Trì Đông Dương hiền lành, tính tình của Hàn Nhan lạnh lùng hơn.
Như hoa trên núi cao, người lạ không nên tới gần.
Cho dù là thái độ với giáo viên, chỉ cần Hàn Nhan không chấp nhận họ thì cậu ta sẽ không có chút tôn trọng nào với họ.
Mặc dù sẽ không có xung đột trực tiếp nào nhưng cậu ta cũng không bận tâm để ý chút nào.
Nghe nói Hàn Nhan phát hiện ra rằng, giáo viên hóa học mới tới của lớp bên cạnh dựa vào điểm số mà đối xử khác nhau với các học sinh.
Kể từ khi đó Hàn Nhan không nói bất kì 1 câu nào với giáo viên hóa học, ngay cả khi bị gọi, cậu ta cũng chỉ quay người và bỏ đi.
Hàn Nhan không chỉ là lớp trưởng mà còn có một vị trí trong hội học sinh, với thành tích xuất sắc, cậu ra là người ưu tú trong giới học sinh và có tiếng nói khá lớn.
Sau khi giáo viên hóa học bị nhắm tới, đã nhiều lần tìm giáo viên chủ nhiệm lớp nhưng không có kết quả, cuối cùng cậu ta giận dữ chuyển lớp.
Vì vậy, Hàn Nhan là một người rất ưu tú.
Đồng thời, cậu ta cũng là một người rất ngầu.
Người ngầu như vậy lại chủ động đi tới cửa lớp tự nhiên 1. Cậu ta muốn tìm ai sao?
Các bạn trong lớp xì xào bàn tán, tinh thần bát quái ngày càng bùng cháy.
Vì vậy, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả học sinh lớp tự nhiên 1, Hàn Nhan ngầu đứng ở cửa đưa ánh mắt vào phòng học.
Đôi mắt của Brother Cool sắc bén như chim ưng, và nó có tác dụng làm mát khi quét khắp nơi.
Tuy nhiên, khi Hàn Nhan nhìn chằm chằm vào ai đó, đôi mắt vốn lạnh lùng của cậu ta đột nhiên trở nên dịu dàng.
Lúc này, lớp trưởng lớp tự nhiên 1 đang cầm tài liệu định đi ra ngoài thì bị Hàn Nhan ngăn lại.
Hai người đàn ông thì thầm điều gì đó ở cửa.
Sau đó, màn hình quay lại, giữa vẻ mặt mong đợi của các học sinh, cậu gọi tên người mà Hàn Nhan đang tìm——
"Sóc, đến đây! Có người tìm cậu."
"Sóc? Hàn Nhan cư nhiên là chủ động tới lớp chúng ta tìm Sóc?"
"Oa, con sóc của chúng ta thật sự nổi tiếng, ngay cả Hàn Nhan cũng bị cậu ấy hấp dẫn!"
Giữa những tiếng xì xào của các học sinh, người có liên quan là Tiêu Tùng Hứa ngẩng đầu lên.
Khi nhìn thấy Hàn Nhan ở ngoài cửa, cậu lập tức hiểu ra, cầm lấy cuốn sổ chạy tới.
"Lần trước tớ đã hứa cho cậu mượn vở."
Tiêu Tùng Hứa đưa cho Hàn Nhan cuốn sổ toán của mình.
Hàn Nhan là lớp trưởng của lớp bên cạnh, người đã đặc biệt bày tỏ sự cảm kích của mình đối với Tiêu Tùng Hứa sau giờ học thể dục.
Khi đó, đối phương nói muốn mượn vở, Tiêu Tùng Hứa liền đồng ý.
Tiêu Tùng Hứa nhớ đến Hàn Nhan.
Bởi vì tên tuổi của người này luôn cạnh tranh với cậu trên bảng xếp hạng.
Tiêu Tùng Hứa đương nhiên sẽ rất vui khi có cơ hội gặp được một người xuất sắc như vậy.
Mặc dù cậu ta đến đây để mượn vở, nhưng khi cầm lấy, Hàn Nhan thậm chí còn không thèm liếc nhìn cuốn vở.
Hàn Nhan chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Tùng Hứa, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó cậu ta nhẹ nhàng nói: "Cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều, tớ có thể báo đáp gì cho cậu?"
"Không cần báo đáp! Tớ chỉ là tiện tay thôi!" Tiêu Tùng Hứa vội vàng xua tay từ chối.
Hàn Nhan kiên trì nói: "Tớ muốn báo đáp cậu, xin hãy để tớ báo đáp cậu."
"À... vậy thì được thôi." Người trước mặt trông không giống người dễ thuyết phục nên Tiêu Tùng Hứa đành phải đồng ý.
"Thật tốt." Hàn Nhan trên mặt lạnh lùng lại có chút ấm áp, cậu ta khẽ mỉm cười nói: "Buổi trưa tớ mời cậu ăn cơm, ở ngoài trường học."
"Không cần trịnh trọng như vậy, cứ ở trong nhà ăn đi!"
"Tớ muốn mời cậu ra ngoài trường học ăn."
Cuộc đối thoại bướng bỉnh này đã ghi điểm hai lần.
Tiêu Tùng Hứa từ chối không được, đành phải đồng ý lần nữa: "Được, được rồi."
Nhìn cậu bé nhỏ hơn mình rất nhiều quay trở lại lớp học, Hàn Nhan nắm chặt cuốn vở trong tay, nụ cười trong mắt cậu càng sâu hơn.
Về phần những cái nhìn chằm chằm của các bạn cùng lớp trong lớp này, Hàn Nhan không để tâm lắm.
Hàn Nhan là người đã quen với việc trở thành trung tâm của sự chú ý.
Vì vậy, anh ta đã có thể nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt của người khác.
Tuy nhiên, dưới những ánh mắt tò mò và ghen tị, Hàn Nhan nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Có một ánh mắt hiện lên một ánh thù địch và thăm dò, khiến anh cảm thấy khó chịu.
Nhìn lại theo hướng nhìn, Hàn Nhan phát hiện ra rằng chính người ngồi ở bàn đằng sau Tiêu Tùng Hứa đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hàn Nhan chưa tiếp xúc với người này bao giờ, nhưng anh nhớ người này.
Người này tên là Trì Đông Dương, hình như được công nhận là hotboy.
Trì Đông Dương nhìn chằm chằm vào mình làm gì?
Hàn Nhan cau mày.
Ánh mắt hai người giao nhau, đốt lên làn khói vô hình trong lớp học ồn ào.
Ngay sau đó, Hàn Nhan nhìn thấy Trì Đông Dương đang nhìn chằm chằm vào mình, khóe miệng hơi nhếch lên.
Những đường nét trên khuôn mặt đẹp trai và đầy nắng ban đầu trở nên hung dữ một chút vì điều này.
Trì Đông Dương đưa tay ra vỗ nhẹ Tiêu Tùng Hứa ở bàn trên.
Tiêu Tùng Hứa quay lại với vẻ mặt ngây thơ và bối rối.
Như thể tuyên bố chủ quyền, Trì Đông Dương nói vài lời và xoa tóc Tiêu Tùng Hứa.
Trong suốt quá trình, Trì Đông Dương cứ nhìn chằm chằm vào Hàn Nhan ở cửa.
Hàn Nhan hiểu: Đây là làm cho cậu xem.
Anh ta đột nhiên cảm thấy thú vị, với vẻ mặt khiêu khích, anh ta chế nhạo Trì Đông Dương trước khi quay người bỏ đi.
"Sao đột nhiên lại xoa đầu tớ?"
Tiêu Tùng Hứa đang vuốt lại tóc, không hề hay biết tia sét vừa xảy ra.
Trì Đông Dương rút tay lại, tức giận cười: "Trên đó có thứ gì đó."
Tiêu Tùng Hứa tiếp tục học.
Trì Đông Dương đang nằm trên bàn với vẻ mặt nghiêm nghị, như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.
Bạn nam ngây thơ ở bàn cuối chọc điên cuồng vào lưng Trì Đông Dương nói: "Sao lại không nói chuyện nữa? Tiếp tục chủ đề chúng ta vừa nói nhé!"
Trì Đông Dương không nhúc nhích, hiếm khi cáu kỉnh đáp lại: "Không nói chuyện nữa. Bây giờ hơi khó chịu."