- Thế nào?_ nó chớp chớp mắt nhìn bọn hắn chờ đợi lời bình phẩm về món ăn
Bọn hắn không thèm trả lời cắm cúi ăn cũng đủ biết món nó làm ngon cỡ nào
Nó mỉm cười hài lòng, không bao giờ món ăn của nó không ngon, nó đứng nhì không ai dám đứng nhất a (chị nỳ mắc bệnh tự kỉ hơi bị nặng...thông cảm a!!! ^^)
- Nè tui nấu ấy người ăn thì mấy người phải rửa chén!_ nó như chủ nhân đang ra lệnh cho nô bộc
Anh và cậu miễn cưỡng gật đầu, xem như vì nó mà làm một lần vậy, từ trước đến giờ anh và cậu chưa bao giờ phải làm như thế này, thiếu gia nhà giàu mà!
- Không thích_ hắn nhàn nhạt nói
- Tên ham ăn biếng làm kia, không làm việc mai mốt bại liệt luôn thì đừng có nói
Hắn trừng nó, nó là đang trù hắn bại liệt?!
- Nhìn cái gì mà nhìn, mau đi rửa chén, nhanh!!!
Hắn hậm hực cùng anh và cậu đi rửa nhưng không bao lâu thì....
Cả đàn quạ bay qua đầu gia đình nó...quạ...quạ...Xong luôn mấy cái chén!!!
Bama nó bắt đầu thấy hối hận, đáng lẽ không nên hào phóng cho bọn hắn ở đây a
- VƯƠNG THIÊN ÂN, VŨ KÌ DƯƠNG, DƯƠNG QUÂN BẢO, CÁC NGƯỜI RA ĐÂY CHO TÔI!!!_ nó điên thiệt rồi nha
Ba người chột dạ, run cầm cập bước ra, bà la sát nhập nó rồi, nếu đàn em trong bang Devil của bọn hắn mà biết Tam đại ác ma lãnh khốc bọn họ vô cùng sùng bái mà run sợ trước một đứa con gái chắc chắn cắn lưỡi tự vẫn a
- Bảo...Bảo...Nghi...xin...lỗi_ anh lắp bắp, lấm lét nhìn nó, như đứa trẻ hư bị mẹ mắng
Cậu và hắn cũng không khác gì, nó tức lên thật đáng sợ, lạy Chúa cứu chúng con!!!
- Các người làm vỡ bao nhiêu cái chén rồi_ nó cố gắng dập lửa trong lòng, bình tĩnh nói
- cái_ cậu nói thật nhỏ
- CÁI GÌ???_ nó quát lên cả ba bọn hắn giật bắn người
- Thôi Bảo Nghi à, không sao đâu, nhà chúng ta còn nhiều chén mà, đừng mắng các bạn nữa_ mama nó ngoài cười trong khóc, cái, là cái bát sứ cổ đó, huhu!!!
Bọn hắn cảm kích nhìn cứu tinh, quay lại nhìn nó với vẻ mặt hối lỗi
- Thôi được, tạm tha cho các người, tôi đếm từ đến mau chóng xéo lên phòng cho trời đẹp
Nó vừa nói dứt câu đã không thấy bóng dáng bọn hắn đâu, khóe miệng nó co quắp, có cần nhanh dữ vậy không?
Tối, pm...
Anh nằm mãi mà vẫn ngủ không được, anh khẽ suy nghĩ về mình và cả về nó. Anh là một tuýp người trầm tính, ít nói. Anh trước giờ rất ít khi nói chuyện với con gái, vậy mà không hiểu tại sao lần đầu gặp mặt anh lại thấy nó thật quen thuộc, rất dễ mến, đặc biệt là nụ cười câu hồn đoạt phách kia, thật xinh đẹp. Dù thế lúc đó anh cũng chỉ xem nó là bạn, là em gái. Anh từ nhỏ đã yêu âm nhạc, yêu đàn piano, anh đã có một mong muốn, một ước mong từ bé đến bây giờ. Đó là cưới một người vợ có một giọng hát thoát tục, ngọt ngào. Chồng đàn vợ hát, bức tranh đó đẹp biết bao!. Dù người vợ kia có xấu xí khó coi anh cũng nguyện yêu suốt đời. Cứ tưởng rằng mãi mãi sẽ không bao giờ xuất hiện người đó cho đến khi anh nghe được giọng hát ngọt ngào khiến người trầm luân của nó. Tim anh lúc đó không khỏi đập nhanh hơn bình thường. Tìm được rồi!!!. Kể từ lúc ấy anh mang hình bóng của nó để vào trong tim, ngày càng sâu đậm. Anh luôn ngắm nhìn nó, theo dõi nó, thầm trầm mê trong nụ cười của nó, thầm mê luyến trong tiếng hát của nó, thầm đau lòng khi nó buồn...Anh đã xác định rằng nó chính là nửa kia của anh, là người anh yêu suốt đời, nguyện đời này yêu thương nó, bảo vệ nó, che chở nó, làm nó cười trong niềm vui, trong hạnh phúc. Nhưng sao ánh mắt nó nhìn anh lại không gì khác ngoài bạn bè, nó có biết anh tim anh nhói đau bao nhiêu không. Anh cũng biết cậu thích nó và ngay cả...hắn. Thế thì sao chứ anh sẽ khiến nó yêu anh, nhất định!!
Anh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, lặng lẽ bước vào phòng nó, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên tiên đang ngủ say, ánh mắt anh ôn nhu, yêu thương nhìn. Nhẹ cúi người xuống, in vào môi nó một nụ hôn Bảo Nghi, anh yêu em!