Thời gian thấm thoát thôi đưa, mới đó mà đã năm
- Bảo Nghi, để tiểu mỹ nam giúp cho_ một cậu bé khoảng chừng tuổi mũm mỉm, đáng yêu lau mồ hôi cho nó
Nó cười khẽ, răn dạy đứa con trai yêu của mình:
- Thiên Vũ, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, phải gọi là mẹ, không được gọi tên mẹ biết chưa
- Gì chứ, Nghi? Nghi chẳng phải là nữ nhân của tiểu mỹ nam sao?_ Thiên Vũ bĩu môi bất mãn y hệt nó lúc trước
Nó giơ tay định tét mông Thiên Vũ, thằng bé vội vàng ôm mông chạy:
- Mẹ xinh đẹp, con biết lỗi rồi, mai mốt con hông dám đâu
Nó phì cười trước bộ dáng đáng yêu của Thiên Vũ, nhìn khuôn mặt giống một người y đúc, tim nó lại quặn đau, hốc mắt đỏ lên
- Mẹ, mẹ lại nhớ ba sao?_ Thiên Vũ chạy lại lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của mẹ
Nó mỉm cười ôm Thiên Vũ vào lòng, thằng bé là niềm an ủi của nó, niềm hạnh phúc của nó, không ngờ lần cuối cùng chia tay nhau, nó và hắn đã có con với nhau
- Sao chúng ta không đi tìm ba?_ Thiên Vũ ngước mặt, dùng đôi mắt màu xám tro long lanh, ngây thơ nhìn mẹ mình
- Hai mẹ con chúng ta sống với nhau là đủ rồi_ nó vuốt mái tóc mềm của Thiên Vũ
- Mẹ nhớ ba lắm đúng không? Mỗi tối con đều thấy mẹ khóc gọi tên ba
- Con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện con chưa hiểu
- Mẹ, tiểu mỹ nam của mẹ lớn rồi, chỉ số IQ của con rất cao a~, con có thể phá mật mã bảo hộ của công ty bên cạnh nhà trẻ rồi đó_ Thiên Vũ tự hào kể chiến tích của mình, nó phải mất hơn một tuần lễ để giải mật mã đó, ta quả là thiên tài há há (tội nghiệp còn bé đã tự kỉ =.=)
- Con đó, tối ngày chỉ biết phá người ta, biết vậy mẹ đã không dạy con mấy cái đó rồi
- Mẹ, đến khi nào mẹ mới dạy con ném phi tiêu, con thấy mẹ ném kim độc vô cùng chuẩn xác a~_ Thiên Vũ vô cùng ngưỡng mộ mẹ của mình, nhất định sau này phải cưới người vợ giỏi như thế
- Cái đó không được, rất nguy hiểm, con chỉ mới tuổi thôi
Thiên Vũ phụng phịu năn nỉ, nhưng kết quả vẫn là con số tròn vo
- Con đừng phá nữa, ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta phải bay về Việt Nam đó_ nó cười hiền ôm con trai bảo bối vào giường ngủ
- Về Việt Nam chi vậy mẹ?
- Con không muốn gặp ông bà ngoại hay sao?
- Muốn, muốn chứ_ thằng bé gật đầu lia lịa, đã rất lâu muốn gặp ông bà ngoại của mình
- Mau ngủ ngoan đi
- Vâng ạ
__________________
Sân bay Tân Sơn Nhất
Trong đám đông người ở sân bay có hai người nắm tay nhau bước đi, một cô gái xinh đẹp, quyến rũ dắt một cậu bé ba tuổi vô cùng đáng yêu, đương nhiên nó và Thiên Vũ lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người
- Cô gái xinh đẹp đó là diễn viên sao, xinh quá!!!
- Cậu bé đi theo rất dễ thương, chắc là hai chị em
- Xinh hơn cả minh tinh màn bạc
......
Nó và Thiên Vũ không thèm đoái hoài đến những lời xì xầm bàn tán, vẫn ung dung bước đi, bỗng nhiên...
...nó đụng phải một bức tường thịt
- Xin lỗi, cô có sao không?_ người đụng nó lên tiếng xin lỗi trước
- Không sao
Dường như có cái gì đó quen quen, giọng nói đó...?!
Cả hai người cùng ngước mặt nhìn nhau, giây phút đó như ngưng đọng
- Bảo Nghi!!!
- Kì Dương!!!
Cả hai cùng đồng thanh, anh kích động ôm chầm nó
- Bảo Nghi, đúng là em rồi, em vẫn còn sống_ anh vui mừng đến bật khóc
Nó không kìm được nước mắt khóc theo anh
- Bảo Nghi đâu?_ cậu từ trong đám đông nghe anh gọi Bảo Nghi liền chạy đến
- Quân Bảo!!!_ nó rời vòng tay của anh, lao vào lòng cậu, huhu thực nhớ hai người, rất nhớ!!
Cậu sung sướng ôm người đẹp trong lòng, cứ ngỡ nó đã chết bốn năm trước rồi, nếu đây là mơ thì xin đừng bao giờ tỉnh lại
- Mẹ, hai người này là ai vậy?_ Thiên Vũ đứng ngoài chả hiểu gì hết, hai người này là ai, có vẻ rất thân với mẹ
Bây giờ anh với cậu mới để ý bên cạnh nó có một cậu bé rất sociu, đôi mắt to tròn màu xám tro, cái mũi cao thẳng tắp, cái miệng nhỏ đỏ hồng, hai má phúng phính có hai cái đồng tiền siêu kute, nhưng nhìn kĩ lại thấy thập phần giống hắn, như đúc từ một khuôn, thằng bé gọi nó là mẹ, chẳng lẽ...?!
- Đây là con của em, Thiên Vũ. Thiên Vũ đây là hai người bạn thân của mẹ, Kì Dương, Quân Bảo, mau gọi chú đi
- Chào hai chú_ Thiên Vũ cười tươi lộ chiếc răng khểnh đáng yêu
Anh và cậu mỉm cười, đúng là con của nó, nụ cười tỏa nắng này không khác nụ cười của nó chút nào
- Đây là con của Thiên Ân?_ anh và cậu đồng loạt hỏi nó, chỉ hỏi thế thôi, chứ trong lòng hai người đã biết đáp án
Không để nó trả lời, Thiên Vũ đã nhảy vào hỏi:
- Hai chú biết ba của con?
Vậy là đúng rồi
- Chúng ta đến quán cafe gần đây nói chuyện đi_ cậu
_______________
Quán cafe
- Nghe Vân Anh nói, em đã bị súng bắn vào tim và rơi xuống vực_ anh hỏi nó
- Đúng vậy, năm đó em cứ ngỡ mình sẽ chết, nhưng thật may mắn khi được một người phát hiện và mang em qua Úc điều trị, vốn tưởng đạn xuyên qua ngực trái vào tim sẽ chết nhưng thực hy hữu, tim em lại ở bên phải
Nó nhấp ít cafe rồi nói tiếp:
- Không lâu sau đó em tỉnh lại và thật bất ngờ khi biết mình mang thai, em đã sống ở đó, một cuộc sống bình thường để nuôi Thiên Vũ, lần trở về này em định sẽ mang bama theo em qua Úc định cư bên đó luôn không trở về nữa, nhưng không ngờ lại gặp hai anh ở đây
- Mục đích em trở về chỉ vậy thôi sao, em không muốn biết Thiên Ân bốn năm nay ra sao hay sao?_ cậu hỏi nó
Nó hơi giật mình khi nghe cậu nhắc đến hắn:
- Anh ấy chắc đang rất hạnh phúc bên Vân Anh_ nó chua xót nói
- Lúc em rơi xuống vực cậu ấy đòi nhảy theo em nhưng Vân Anh ngăn cản, cậu ấy đau thương đến ngất xỉu, khi tỉnh lại cậu ấy đã hoàn toàn quên hết tất cả về em, có lẽ cậu ấy đã rất sốc đến nỗi mất trí nhớ
Nó bàng hoàng nghe anh kể, Thiên Ân, anh cần chi phải đau khổ như vậy? Nhưng như vậy cũng tốt quên được em, anh sẽ toàn tâm toàn ý hạnh phúc bên Vân Anh
- Em thật sự buông bỏ tất cả tình cảm giữa hai người sao?
- Không muốn cũng phải buông, như vậy sẽ hạnh phúc cho Thiên Ân, Vân Anh và cả em
- Chẳng hạnh phúc cho ai cả_ cậu nói một câu làm nó sững người
- Thiên Ân dù quên em nhưng vẫn không thể nào yêu Vân Anh được nữa, vậy Thiên Ân và Vân Anh có hạnh phúc không? Em yêu cậu ấy nhiều như thế, Bé Thiên Vũ cũng rất cần một người cha. Em hãy suy nghĩ đi
Những lời nói của cậu như có ma lực làm lí trí nó thức tỉnh, cậu nói đúng, làm như thế chẳng ai hạnh phúc cả.