- Phải! Lẽ ra chuyện này chị không nên nói nhưng nếu cứ mãi im lặng, chị sợ trái tim con bé lại như ngày xưa, nếu thế thì mất trí nhớ để làm gì? Chính vì ngày xưa, trái tim của nó đã từng hướng về em nên cái kết con bé phải chịu là đau đớn. Chị không muốn quá khứ lặp lại!
- Chị! Ngày ấy chỉ là hiểu lầm! – Hắn đau khổ nói.
- Biết rồi à? Biết rồi nhưng mọi thứ quá muộn rồi Đăng! Lúc ấy,...em nói với con bé những gì, em còn nhớ? Chị là người ngoài cuộc mà còn thấy nhói thì thử hỏi Tiểu An nó thế nào? Đừng bao giờ trách chị. Có trách thì trách em đã lỡ tay đánh mất Tiểu An ấy! Có trách thì trách em đã làm nó phải cắn răng chịu đựng ấy! Có trách thì phải trách em đã khiến con bé đã phải hy sinh cho em một lần mặc dù bị em hiểu lầm, em đay nghiến nhưng con bé vẫn bảo vệ em đến cùng! Tất cả là do em! – Ropez tuôn một hơi.
- … - Hắn im lặng không nói. Thật sự thì chị nói đúng. Suy cho cùng vẫn là do hắn! Là tại hắn!
- Ơ…ưm…có chuyện gì ồn ào thế chị? Ưm… - Nó ngái ngủ hỏi, mặt dù mắt vẫn còn nhắm.
- Thôi…không có gì đâu! Em cứ ngủ tiếp đi. Lát hai chị em ta đi ăn. – Ropez nói nhẹ nhàng.
- Vâng… - Nó ngoan ngoãn như con mèo con, tiếp tục vùi mặt vào chăn ngủ.
Một lát sau, khi nó lại chìm sâu vào giấc ngủ, Ropez mới cất tiếng:
- Thôi…em về đi Đăng. Nhớ những gì chị nói, tránh xa Tiểu An ra. Chị không muốn một lần nữa, em lại làm con bé phải khổ. Nó chịu quá đủ rồi.
- Em sẽ về, nhưng…chuyện Tiểu An, em không chắc. Nếu số phân quyết định em và Tiểu An bên nhau thì chị có cố làm gì cũng chẳng được đâu! Em sẽ giành lại Tiểu An và phần kí ức đã mất đó! – Hắn khẳng định rồi ra khỏi căn phòng ấy.
Ropez quay lại, nhìn về phía cửa, lẩm bẩm:
- Em vẫn kiên quyết như thế sao? Em không biết là em với con bé không thể à? Em quá kiêu ngạo, quá nóng nảy, quá hấp tấp. Em lúc nào cũng cho rằng những gì mình thấy là sự thật mà không chịu hiểu rằng cái sự thật mà em vẫn tưởng ấy chỉ là một vở kịch mà thiên hạ dựng nên mà thôi. Em còn quá trẻ, em không thể hiểu được hết đâu! Cái tôi của em quá lớn, không bao giờ chịu hạ mình trước ai. Nếu em có thể hạ cái tôi ấy xuống trước Tiểu An thì có lẽ, mọi chuyện sẽ thay đổi, còn không…kết cuộc vẫn sẽ là chia xa!
...