Trong lúc hắn đang trầm mặc, suy nghĩ thì nó cất tiếng:
- Tôi hỏi anh một câu được chứ?
- Hả? – Hắn giật mình, cau mày nhìn nó.
- Trong năm đó, anh đã từng xuất hiện? Tôi cảm thấy anh rất quen nhưng mỗi khi muốn nhớ lại thì lại rất đau đầu.
- Cô nghĩ như thế à?
- Phải. Và hình như cái cảm giác thiếu thiếu của tôi hình như cũng liên quan tới anh. – Nó chống cằm, nhìn ra xa rồi khẽ th...ở dài.
- Sao cô lại cho rằng điều mình nghĩ là đúng. – Hắn nhìn nó.
- Ừm…cách đây tháng, lúc còn ở Nhật, một lần tình cờ lục lọi lại vài thứ trong phòng, tôi thấy có cái thùng giấy rất to nên mới mở ra xem. Trong đó có rất nhiều cuốn album nhưng hầu hết đều chứa hình của một cậu bé cùng với vài thứ khác. Chính lúc đó, tôi đã thấy cái tên của anh. – Nó đảo mắt một vòng, suy tư một lúc rồi nói.
- Vậy là cô cho rằng tôi có liên quan đến quá khứ của cô? – Hắn cười buồn.
- Có lẽ… - Nó nhún vai.
- Tùy cô nghĩ. – Hắn quay người, tính bước lại vào trong nhưng ngay lặp tức nó lại nói:
- Tôi có thể đề nghị anh một việc được chứ? – Nó nghiêng đầu hỏi.
- Lại có chuyện gì nữa sao? – Hắn nhìn nó, có hơi bực dọc.
- Ừm…làm người yêu tôi được không? – Nó yêu cầu.
- Sao? – Hắn giật mình.
- Anh đồng ý chứ?
- Hả? – Hắn đần mặt.
- Anh bị điếc không nghe à? – Nó cáu.
- Cô vừa nói cái quỷ gì thế? Cô nói thật? – Hắn nhìn nó như nhìn thấy sinh vật lạ.
- Ừ, thật. Đồng ý nhé! – Nó gật đầu.
Hắn im lặng nhìn nó. Sao đột nhiên nó lại yêu cầu một việc như thế? Hắn thật sự không hiểu nổi nó đang suy nghĩ cái gì trong đầu. Bấy lâu nay nó có bao giờ để tâm tới sự có mặt của hắn đâu, tự dưng hôm nay lại đột ngột đòi làm người yêu của nhau. Có chút gì đó rất kì quặc.
- Sao cô muốn thế? – Hắn nhìn nó như soi mói.
- Anh không cần biết mà cũng chẳng có gì để biết. Tôi thích. – Nó nhún vai như một điều hiển nhiên.
Hắn rối, thật sự không biết phải làm sao. Hay là đồng ý nhỉ? Nhưng những lời của Ropez lại hiện lên làm hắn phải suy nghĩ lại. Đến với nó, lỡ như hắn lại làm cho nó đau khổ như trong quá khứ thì sao? Hắn đã gây ra vết thương lòng đầu tiên ột cô bé tuổi là nó, vết thương đó có thể vẫn chưa sao nhưng nếu hắn lại làm tổn thương nó một lần nữa, chắc chắn vết thương sau sẽ khó mà lành được. Thậm thí là không thể! Bởi tuổi sâu sắc và dễ quỵ ngã hơn là . Lúc , bản thân vẫn còn mơ mộng và ngây thơ lắm còn thì đã dần trưởng thành và có lối suy nghĩ riêng. Do đó cái gì cũng sẽ dễ vướn hơn . Không những thế, nó là một cô bé khác với những cô bạn cùng trang lứa khác. Nó dấn thân vào đời sớm, nó tham gia thương trường sớm và tay thấm đậm mùi máu tanh sớm nên sẽ còn dễ bị tổn thương hơn.
Hắn không biết phải quyết định thế nào. Có hoặc không? Nhưng hắn còn nợ nó, một tình cảm trên mức tình bạn, trên mức anh em suốt năm. Hắn không thể rũ bỏ nhanh vậy được. Chưa kể trong khoảng thời gian đó hắn cũng đã từng rung động trước nó.
- Tuỳ cô. – Hắn nói. Coi như cứ trả một món nợ cho nó trước rồi tính tiếp.
- Tốt. Chuyện này chỉ có tôi và anh biết, tuyệt đối không nói cho người khác nghe. – Nó gật đầu hài lòng.
- Tại sao?
- Tôi không thích.
- … - Hắn không nói gì nữa, quay lưng bước vào sảnh, nơi tổ chức buỗi lễ.
Nó nhìn theo dáng hắn đi. Có chút gì đó cô độc, ngông cuồng và ngang tàn của tuổi trẻ. Đến lúc này, nó phải công nhận hắn đẹp thật, từ dáng đi đến khuôn mặt. Thảo nào gái nó theo nhiều thế.
“Yêu anh, Hoàng Trí Đăng” Dòng chữ đó lại thoáng qua đầu nó. Nó nhìn thấy dòng chữ này phía sau một tấm hình chụp của hắn đặt trong cái thùng giấy. Chính vì thế nó mới đề nghị hắn làm người yêu. Có thể trong quá khứ, nó đã từng thích hắn và cái cảm giác quan trọng nó đánh mất chính là tình yêu đối với con người này. Nó muốn tìm lại cảm giác đó, tìm lại để bản thân không còn cảm thấy thiếu bất cứ điều gì.
Nhưng mà…
…