Hotgirls Siêu Quậy

chương 156

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bước đi từng bước xiêu vẹo tới chỗ tên con trai ngồi ở bàn vip, cô gái cười khẩy, giọng mỉa mai:

- Không biết…Triệu thiếu gia có nhã hứng gì mà lại gọi tôi tới đây? Tôi nhớ là ngài đã có vợ chưa cưới rồi kia mà? Bảo Vi mà thấy ngài tới đây dây dưa với tôi thì không hay đâu.

- Hôn tên đó thích chứ? – Hoàng hỏi một câu hỏi hoàn toàn không liên quan đến chủ đề làm cô gái ngớ người.

- Hả?

...

- Chẳng phải em cưỡng hôn tên đó sao?

- Anh có cần quan tâm không? Dù sao thì anh bây giờ cũng đã có vợ chưa cưới rồi. Lại là tiểu thư tập đoàn Ngọc Bảo thì chuyện chúng ta nên chấm dứt đi là vừa. Tôi không muốn dây dưa để làm khổ cả hai. – Cô gái ngoảnh mặt đi.

- Thuỵ Dương… - Hoàng kéo tay cô gái vào lòng.

- Gì nữa? Buông tôi ra! – Thuỵ Dương giẳng tay Hoàng.

- Im…nghe anh giải thích một chút không được sao? – Hoàng gắt.

- Còn gì để nói? Sao trước đó anh không nói với em chuyện anh đính hôn? Anh để em cứ y như là con rối vậy mà coi được à? Cuối cùng thì anh nói đi. Anh xem em là cái gì? Có phải bạn gái anh không mà sao chuyện gì anh cũng không nói cho em biết? – Dương hét, khóc.

- Anh không muốn em lo…

- Anh điên à? Anh không muốn em lo mà chỉ muốn em tức chết như thế này thôi chứ gì? Nếu thế thì vừa lòng anh chưa?

- Dương…ý anh không phải thế. Chỉ là nếu nói thì làm được gì chứ? Anh cũng chẳng thể đưa em về ra mắt pama anh được. – Hoang cố gắng giải thích.

- Tại sao lại không thể? Anh chưa thử thì làm sao biết là không thể? – Thuỵ Dương cắn răng.

- Anh biết. Tính pama anh quá rõ. Họ chỉ tuyệt đối đồng ý nếu như gia đình em và anh môn đăng hộ đối mà thôi. Đăng này…nếu họ biết em làm việc tại bar thì…anh tin chắc dù thế nào họ cũng ngăn cản tới cùng. Có khi còn làm khó em.

- Ha…hoá ra chỉ là do cái mác em là gái PR chứ gì? Xin lỗi anh nhé. PR thì nó cũng có cái giá của nó. Không phải PR cũng như ai nghĩ. Ai cũng cho rằng đó là những kẻ đáng khinh, thuộc tầng lớp tận cùng nơi đáy của xã hội mà có ai chịu hiểu, họ có muốn vậy? Anh thật sự nghĩ em là PR? Em làm việc trong bar…không có nghĩ em là PR! Đừng có đánh giá em qua việc nơi em làm việc. – Thuỵ Dương cười khan, nén nước mắt qua từng lời giận dữ.

- Anh không…

- Thôi đủ rồi! Em không ngờ pama anh lại thế. Trọng tiền bạc hơn hạnh phúc con trai mình thì không còn gì để nói nữa. Sao cái xã hội này, ai ai cũng thích chạy theo những thứ phù du không vĩnh viễn mà lại để lạc mất những gì là mãi mãi ở cạnh bên mình nhỉ?

- Thuỵ Dương à…đừng như thế. Rồi sẽ có cách. Anh sẽ cố thuyết phục pama từ từ. Nếu không được thì anh sẽ bỏ trốn cùng em. Anh nhất quyết không kết hôn nếu vợ anh không phải là Trương Ngọc Thuỵ Dương.

- Anh có phải trẻ con không? Anh chắc anh bỏ trốn được chứ? Anh nghĩ pama anh là ai mà không có khả năng lần ra được nơi anh đang sống, nơi anh làm việc và người đang ở cùng anh?

- Em… - Hoàng cứng họng. Qủa thật, những điều đó đối với pama anh thì quá dễ.

Thuỵ Dương cũng chẳng nói gì nữa, chỉ ngã người ra sau ghế rồi nhắm mắt lại. Thở dài…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio