Nó đứng dựa lưng vào cửa nhìn người đàn ông phía đối diên. Ông ta đứng quay người về phía nó, tay cầm khăn lau rất kĩ, chăm chút từng chút một cho thanh kiếm trên tay. Tuy ông ta không phản ứng nhưng nó biết, ông ta đã phát hiện là nó vào căn phòng này.
- Kayushi…lâu quá không gặp. – Nó mở miệng lên tiếng trước.
- Tới rồi à? – Lão ta vẫn không thèm quay mặt lại.
- Không biết ông còn nh...ớ tôi không? – Nó mỉm cười bước lại gần.
- Tất nhiên là nhớ. Làm sao tôi có thể quên được dễ dàng đến vậy, đặc biệt là khi cô chính là sản phẩm tối thượng nhất của D.E.A.T.H? Thật đáng tiếc nếu cô hay bất kì ai trong Tứ ma nữ phải chết. – Ông ta hờ hững.
- Vậy thì ông không cần phải tiếc đâu, bởi người phải chết hôm nay đâu phải tôi? Ông nên biết người đó là ông đi. – Nó cười lạnh.
- Chết? Tôi làm gì mà phải chết? Cô có thấy mình quá đáng khi giết người không một lý do không?
- Lật mặt với tổ chức, chỉ cần nhiêu đó thôi là ông đủ phải lãnh cái án tử hình rồi.
- Cô chắc chứ? Cô nên biết tôi cũng không thua kém cô. – Ông ta quay người lại nhìn, kề lưỡi kiếm sáng loáng vào cổ nó.
- Ông tính giết tôi bằng thứ này à? – Nó hất mặt về phía thanh kiếm.
- Tất nhiên, kiếm đã kề cổ, dù cô có giỏi mấy cũng khó mà thoát. – Lão ta cười một cách mỉa mai.
- Đừng tự đắc như vậy. Ông nên nhớ, tôi là Bắc ma nữ. Mà đã có thể tạo dựng nên một huyền thoại như vậy thì ông cũng nên biết tôi có những khả năng đặc biệt, bấy nhiêu đây mà đã chết thì không còn là tôi nữa rồi. – Nó nhếch môi.
- Qủa thật, tiếp xúc với cô không nhiều, chỉ là qua vài câu nói nhưng khí phách thật đáng sợ. Giọng nói của cô cũng có tính sát thương cao đấy, sự lạnh băng, oai nghiêm và không chút khiêm nhường của nó khiến đối phương phải run rẫy.
- Bản chất con người, tôi tàn bạo thế nào chắc ông hiểu?
- Được. Cứ cho là tôi không đấu lại cô nhưng nếu trong tay tôi có thứ này thì sao? Chỉ cần cô rat ay thì tôi sẽ giết cô tan gay. – Lão ta vẫn không chút mảy may lo lắng, hạ từ từ thanh kiếm xuống.
- Sao chứ? – Nó hơi nhíu mày.
- Đây! – Ông ta nhẹ nhàng đi đến bên chiếc bàn làm việc, nơi có chiếc ghê ngồi xoay mặt vào trong vách tường.
Kéo chiếc ghế quay về hướng đối diện nó. Một cô gái hai tay bị trói ra sau, miệng dán băng keo với vô số vết thương ngoài da trên người đang ngồi ở đó. Gương mặt cô gái có một cái gì đó rất lạ, lạnh lùng hơn tất thảy mọi thứ. Giống như việc này chẳng có gì đáng bận tâm dù biết mạng sống của mình đang nằm trong tay kẻ địch.
- Ellie? – Nó mở to mắt.
- Sao nào? Cô có dám xuống tay không? Nên nhớ là cô ta ở trong tay tôi, chỉ cần cô hạ thủ thì cuộc đời cô ta cũng tiêu ngay. – Kayushi nhìn nó đầy thách thức, tay cầm kiếm kề sát cổ nhỏ.
- Đồ vô liêm sỉ. Hạ lưu thật! – Nó nghiến răng.
- Haha…thì đã sao? Tôi không cần biết những điều đó, chỉ cần giữ được mạng sống của mình là đủ rồi. – Lão cười lớn.
- Ông…!
- Thế nào? Rút về hay là nhận xác con bé này đây? – Kayushi bắt đầu dồn nó vào đường cùng.
- Ông sẽ ra tay? – Nó nhướn mày.
- Đừng thách tôi. Cô nghĩ tôi không dám sao? – Lão ta cau mày tỏ vẻ không hài lòng.
- Ý tôi không phải là ông không dám. Vấn đề là ông có thể hay không. – Nó lắc đầu.
- Sao lại không thể?