Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ rọi thẳng vào đầu giường. Khó chịu trước ánh sáng, Thuỵ Dương nheo mày mở mắt. Thứ đầu tiên mà cô nhóc cảm nhận được là đau, thuốc tê đã hết tác dụng nên Thuỵ Dương nhăn mặt.
Giở chăn ra, cô nhóc thấy vết thương đã được chăm sóc và băng bó kĩ lưỡng. Có điều, miếng băng trắng sau một đêm cũng đã thấm đỏ một màu máu.
“Cạch”
Nó mở cửa bước vào, trên tay là...một tô cháo bốc khói nghi ngút. Đặt tô cháo xuống bàn cạnh giường, nó nhìn Thuỵ Dương hỏi han:
- Cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chưa? Còn đau lắm không?
- Được rồi. Còn đau nhưng không sao. Đỡ chị ngồi dậy với. – Thuỵ Dương nói như không ra hơi.
- Được. – Nó gật đầu rồi bước lại gần giúp Thuỵ Dương.
- Ư…au… - Thuỵ Dương nhăn mặt. Chắc có lẽ do vết thương còn mới nên ngồi dậy khá đau, tại động đến miệng vết thương mà.
- Đau lắm sao? – Nó quan tâm.
- Không sao…ổn rồi… - Thuỵ Dương lắc đầu.
- Vậy chị ăn chút cháo đi, cháo thịt bò đấy. Chị thiếu máu nhiều lắm nên nó sẽ giúp chị. – Nó bê tố cháo đưa lên trước mặt Thuỵ Dương.
- Cảm ơn em. – Cô nhóc gượng cười đón lấy tô cháo rồi cầm muỗng lên cho từ từ vào miệng.
- Coi chừng nóng đấy. – Nó nhắc nhở.
- Ừ…
- Mà sao chị bị thương vậy mà khi về tới nhà lại không sơ cứu ngay, đề lâu cho máu chảy nhiều thế? – Nó nhăn mặt.
- Lũ khốn đó…viên đạn có thuốc mê. Về đến nhà là chị ngất luôn…đến khi em tới gọi chị mới lờ mờ tỉnh. – Thuỵ Dương có vẻ tức tối.
- May là tối nay em đến, không biết nếu không thì mọi chuyện thế nào rồi?
- Chị xin lỗi đã làm phiền em. – Thuỵ Dương cảm thấy hơi có lỗi.
- Không sao đâu. Chị em quen biết cả mà. Nhưng chị có biết ai là kẻ đã bắn mình không?
- Không. Lạ hoắc. – Cô nhóc trề môi, lắc đầu.
- Vậy em sẽ cho người điều tra. Chắc chắn không phải là chuyện xích mích thù hằn bang phái. Bang ta không hoạt động ở Hawaii thì lấy đâu ra kẻ thù? Không lẽ lại là lũ đó? – Nó khoanh tay trước ngực.
- Lũ đó? Ai? – Cô nhóc nhìn nó.
- Lũ chó quay lại cắn chủ thôi.
- Vậy là em biết ai rồi à? Chị giao vụ này cho em xử lí nhé. – Thuỵ Dương không hỏi thêm.
- Ok…nhưng xử lí thì giờ chưa phải lúc. Đến đúng thời điểm, em sẽ làm luôn một lượt. Tụi nó nợ em nhiều đấy. – Nó thở hắt ra.
- Ai biết em, muốn bao giờ xử cũng được. Mà sao em tới đây tìm chị? – Thuỵ Dương tỏ vẻ không quan tâm mấy.
- Sợ chị trốn không sang nên em ghé kiểm tra. Thầy bắt chị lần này nhất định phải có mặt nhưng tình hình này… - Nó nhìn vết thương, ái ngại.
- Không sao…đi chút về cũng được thôi. – Cô nhóc nhún vai.
- Tuỳ chị, nhưng cẩn thận động vết thương đấy. Hơi sâu, đạn li bình thường.
- Ừm…vậy lũ kia đâu?
- Tụi nó không biết chị bị thương. Trang và Minh ở khách sạn có chút việc cần làm cho công ty. Vi thì chị biết là nó không thích gặp mặt chị mà? Chị cũng không muốn gặp mặt nó thì hỏi làm gì? Thảo Anh đánh lẻ với Thiên rồi. – Nó bĩu môi.
- Thiên với Thảo Anh? Thành cặp bao giờ nhỉ? – Thuỵ Dương có vẻ hơi sững người.
- Cách đây gần ba tháng. – Nó thản nhiên như không.
- Oh…vậy còn anh ta biết chuyện gì chưa? Hắn ta chờ Thảo Anh cũng gần năm rồi còn gì? Chắc khi biết tin này, anh ta sock lắm.
- Có vẻ…Thảo Anh từ chối anh ta rồi nhưng tại anh ấy không chịu từ bỏ thôi. Cứ mù quáng mà nhìn tới Thảo Anh, trong khi đó lại không đề ý tới người phía sau mình. – Nó chẹp miệng, tình yêu rắc rối thật.
- Huyết Dạ…à…phải nói là Kiệt nhỉ? Anh ta yêu Thảo Anh hơn chị tưởng, lần đầu một tên sát gái như hắn yêu thật lòng mà lại gặp tình đơn phương, kể cũng tội. Mà không chỉ anh ta, Bướm Đêm cũng đâu tốt hơn? Ropez yêu Kiệt từ ngày mới trờ thành con nuôi của thầy vậy mà…Nếu là chị, người mình yêu lại đi yêu người em gái kết nghĩ từ nhỏ thì… - Thuỵ Dương lắc đầu thông cảm.
- Chuyện tình người ta, đề họ tự giải quyết. Ropez dù yêu Kiệt nhưng chắc chắn sẽ không làm tổn hại đến Thảo Anh, Kiệt dù yêu Thảo Anh nhưng sẽ không tranh giành với Thiên nếu biết mọi việc. Họ biết suy nghĩ và biết cách để buông tay.
- Nhưng chị vẫn lo. Haizz… - Thuỵ Dương thở dài.
- Chậc…thừa hơi. – Nó tặc lưỡi.
- Nói gì đó con kia? – Thuỵ Dương trừng mắt.
- Không có gì? Mà tên Hoàng không theo chị sang à? – Nó lắc đầu nguầy nguậy.
- Không, chị trốn về mà? Để anh ta theo, chuyện chị làm chắc anh ta phát hiện mất. – Cô nhóc bật cười. Cũng phải thôi, Thuỵ Dương cũng là một thành phần của D.E.A.T.H mà? Ai lại chị nổi khi biết người yêu mình là một sát thủ thuộc tổ chức tầm cỡ thế giới?
- Anh ta yêu chị thì chấp nhận, không được thì chia tay. Bảo Vi nó đã từng có cảm giác sợ sệt đó khi bị tên kia phát hiện. – Nó nhìn mông lung đâu đó.
- Bị tên kia phát hiện? Chị không nghĩ là có chuyện đó xảy ra. Danh phận của một sát thủ là một thứ nguy hiểm, bị lộ là chỉ có chết. Thế sao em lại làm vậy? Chị biết chắc chắn không phải là tình cờ. Em là người thế nà chị hiểu, em làm việc cẩn trọng và gọn gàng, không thể nào lại để lòi đuôi.
- Ừ thì đó là lúc em làm nhiệm vụ nhận chuyến hàng vũ khí của tổ chức, Thiên theo dõi và phát hiện được nên nhờ sự giúp đỡ của hắn ta và người yêu Vi.
- Vậy sau đó, em tự nhận là Tứ ma nữ? – Thuỵ Dương nhướn mày.
- Không…hai tên đó thông mình mà, tự hiểu rồi hỏi lại Thiên với Minh thôi. Thật sự thì em cũng chỉ là muốn xem hai người ấy sẽ phản ứng thế nào khi nghe chuyện đó. Lộ hay không em không quan tâm vì ngay từ trước, em đã nhắm cả hai cho hai vị trí còn thiếu rồi. – Nó bình thản.
- Ngay từ trước? Vậy là em có sắp đặt? Em đoán được việc Thiên sẽ nhờ sự trợ giúp của họ?
- Phải. Em đã từng nói Tứ hô vệ chỉ được hoạt động khi đủ bốn người, thế nên anh ấy mới kéo theo hai người nữa cho đủ bốn. Anh ấy nghĩ em dễ dàng để lộ thông tin nhiệm vụ cho anh ấy biết như vậy à? Chỉ là đưa họ vào tròng. – Nó cười nhẹ.
- Hừ…quả thật đến cả ông anh em còn bị đưa vào tròng dễ như thế. Suy nghĩ của em, thật chẳng ai có thể nắm bắt! – Thuỵ Dương lắc đầu phục nó.
- Hi…
- Mà em nói là hai người sao? Một kẻ là người yêu Vi, kẻ còn lại là ai? – Cô nhóc như sực nhớ ra.
- Hử…một người quen… - Nó khựng người rồi cười giả lả.
- Người quen?
- Phải…Hoàng Trí Đăng – con trai ông Hoàng Dũng, cậu chủ của Hoàng gia. – Nó gật nhẹ đầu, đáp lại nó là ánh mắt tối dần của Dương.
- Trí Đăng? Em… - Thuỵ Dương trợn mắt. Cái tên này vốn không xa lạ gì, cô nhóc cũng biết kẻ từng gây ra vết thương lòng cho nó là kẻ mang cái tên đó.
- Đừng lo…thù cũ nợ mới…hết rồi. Em với hắn ta chẳng còn vương vấn gì chuyện cũ. Hắn ta nghĩ…em còn mất trí nhớ! – Nó cười nhạt.
- Sao chứ?
- Em đóng vai kẻ mất trí nhớ luôn cả trước mặt hắn. Chỉ ba người kia và chị biết em đã bình thường rồi. Hắn ta bây giờ đã biết chuyện ngày xưa là hiểu lầm nhưng em cũng chẳng biết phải làm sao? Thà đóng vai người mất trí nhớ, còn hơn là đối diện với hắn rồi nhắc lại chuyện cũ. Còn về con nhỏ ấy…em giết nó rồi. – Nó hơi mím môi.
- Giết rồi? – Dương hơi bất ngờ.
- Phải…Zun làm. Em không muốn đụng tay vào con nhỏ ấy. Mục đích em trở về đây đứng cạnh hắn cũng không còn nữa. Hơn ai hết, em hiểu mình không thể giết hắn, không thể trả thù. – Nó thở dài.
- Vì sao? Yêu? – Cô nhóc nhíu mày. Kẻ khi giết người thì tàn nhẫn như nó, chẳng bao giờ thông cảm hay run tay trước kẻ mình vừa giết mà lại…nhẫn nhịn và chấp nhận. Run rẩy không dám xuống tay thì thật không phải là con người của Bắc ma nữ.
Nó không trả lời, thấy Thuỵ Dương ăn được nửa tô cháo rồi bỏ xuống bàn thì đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Quay lại với ly nước và hai viên thuốc trắng trên tay, nó chìa ra trước mặt Thuỵ Dương:
- Uống đi, bổ máu. Nó sẽ giúp tăng nhanh quá trình sản xuất hồng cầu trong máu của chị.
- Ừ…cảm ơn. – Cô nhóc đón lấy hai viên thuốc và ly nước, đưa lên miệng uống. Nó không trả lời câu hỏi ban nãy mà đi luôn ra ngoài lấy thuốc có nghĩa là lơ đi không muốn trả lời. Nếu đã thế thì cớ gì cô nhóc bắt ép nó dành cho mình một đáp án kia chứ? Nếu nó không muốn nói thì thôi, có làm cách gì cũng vậy, dù sao thì cũng nên tôn trọng nó.
- Vậy chị uống xong rồi thì nghỉ sớm đi. Chiều mai là lễ kết nạp, đi nổi thì đi còn không thì ở nhà, em sẽ nói thầy. – Nó dặn dò rồi cầm ly nước trên tay Dương đặt lên đầu giường.
- Đi được…hai năm rồi chị không có mặt, nhiều kẻ hăm he muốn leo lên chức của chị lắm rồi.
- Tuỳ chị. Em về! – Nó nhún vai rồi vẫy tay bước ra khỏi phòng.
- Đi cẩn thận! – Dương nói to.
Gật nhẹ đầu cho cô nhóc yên tâm, nó đóng của lại.
“Cạch”
Nén lại tiếng thở dài, nó dựa lưng vào tường. Phải nhỉ? Từ bao giờ mà Bắc ma nữ mềm yếu đến thế? Sẵn sàng gạt bỏ mọi thù hận chỉ vì cảm xúc bên trong.
Nó không dám trả lời câu hỏi của Thuỵ Dương không phải vì không biết trả lời mà là vì không biết phải nói thế nào, giải thích ra sao dù nó biết cô nhóc hiểu. Ừ thì là vì…yêu…
…