Nó dùng thàng máy xuống tầng xem xét tình hình. Chắc chắn là bây giờ Ropez chưa thể đem người xuống đây nhanh chóng theo lời yêu cầu của nó vì phải tập trung và lôi đầu ba tên trong đội phá bom tới. Từ lúc nó ngắt liên lạc với Ropez đến giờ chưa quá ph.
"Tink"
Thang máy vừa mở, nó nhanh chóng bước ra không một chút chần chừ. Nó hôm nay thật sự không một chút hứng thú để ra tay, giế...t được tên nào nhanh gọn thì nó sẽ làm liền. Để lâu phiền phức!
Hai bàn tay không biết từ lúc nào đã cầm sẵn hai khẩu súng lục được đặc chế đặc chế đặc biết giúp khẩu súng nhẹ hơn, độ giật thấp và loại đạn của nó cũng chẳng phải đạn thường.
Bước chân men theo lối đi của dãy hành lang đi tới góc thứ nhất của tòa nhà hướng Đông Bắc. Ở đó có tên đang đứng. Hai tên đang loay hoay lắp bom còn hai tên đứng canh cho đồng bọn.
Cái nhíu mày thoáng qua trên gương mặt, nó cảm thấy cái cảnh tượng này rất chướng mắt.
Dãy hành lang tối đen vì không có đèn, do lúc đầu tầng lầu này không có người sử dụng nên điện hành lang hay văn phòng đều được tắt hết, chỉ có vỏn vẹn mỗi ánh sáng từ cái đèn pin của tụi kia dùng để hỗ trợ công việc lắp đặt.
Bóng tối giúp nó dễ dàng hành động và nhanh chóng kết thúc mọi việc trong im lặng. Vừa bước chân ra khỏi dãy hàng lang, hai tên đứng canh đã phát giác được việc có người đang đi đến. Tiếng gót nhọn giày nó va chạm vào nền gạch men đã đánh động cho bọn chúng.
Đôi mắt được huấn luyện thích nghi nhanh với bóng tối, nó đã xác định được vị trí của mục tiêu đang đứng.
Chưa để hai tên đứng canh lên tiếng, hai phát súng rùng rợn đã vang lên.
"Đoàng...đoàng...."
Tiếng súng vang lên chói tai. Nó chẳng hề bận tâm đến âm thanh đó, tường của tòa nhà được làm bằng chất liệu cách âm cực kì tốt nên không lo những người đứng bên trên đầu nghe thấy, vả lại nó cũng chẳng mang theo giảm thanh cho súng.
- Ai?Ai đó? - Hai tên đang lắp bom nghe thấy tiếng súng thì hoảng sợ.
- Im! - Nó gằn mạnh rồi bắn thêm hai phát súng nữa.
"Đoàng...đoàng..."
Hai viên đạn vô tình cắm sâu vào mi tâm của hai tên còn lại, mùi tanh của máu bắt đầu xộc lên mũi nó. Có vẻ nó khá nhạy cảm với cái mùi này, giống như là cá mập có thể ngửu thấy mùi máu trong phạm vi cả ngàn cây số.
Ngay sau đó, nó lại nghe thêm phát súng nữa phát ra. Gương mặt đanh lại trong giây lát rồi lại dãn ra như bình thường, nó đã biết là ai nổ súng!
Nó bắt tính hiệu liên lạc với Ropez qua cái bộ đàm mini trên tai:
"Chặn đường thoát của chúng, phong tỏa tầng và . Chúng nghe thấy tiếng súng của em nên chắc chắn bỏ chạy."
"Được." - Ropez nhanh chóng đồng ý rồi ngắt tín hiệu liên lạc.
Đến lúc này nó cũng chẳng cần đi đến ba góc còn lại của tòa nhà làm gì. Bọn còn sống còn lại thể nào sau khi nghe súng bắn nhiều thế lại chẳng bỏ chạy? Mà bọn chúng chạy tới thang máy hay thang bộ thì đã bị người mà Ropez dẫn tới tiễn thẳng xuống Diêm Vương. Muốn thoát khỏi nòng súng của người tổ chức thì chỉ có cách nhảy lầu, mà nhảy lầu thì không cần bàn cãi, chết là đáp án!
- Ra đi! - Nó cất hai khẩu súng vào lại vị tí cũ.
Từ trong bóng tối dáng dấp người con trai bước ra, dừng lại phía sau nó một khoảng cách vừa phải.
- Sao cô biết là tôi đứng trong đó? - Hắc Vũ bình thản hỏi. Anh ta không ngạc nhiên mấy, như kiểu việc Venus phát hiện ra anh ta chỉ là việc sớm muộn.
- Tôi nghe tiếng súng mà? Anh đi trước tôi nên chắc chắn tiếng súng đó là của anh. Chỉ có điều tôi không nghỉ anh đi trước mà lại ra tay sau tôi. - Nó như cười như không.
- Tôi không thể nào sánh lại bằng cô, cô cũng biết điều đó mà? - Hắc Vũ đáp lại lời.
- Hừ...điều đó không quan trong. Qủa bom này anh lo đi. - Nó hơi cau có rồi hất mặt về phía quả bom.
- Là bom hẹn giờ, loại này nổ không tới mức nghiêm trọng, nhưng mà nếu là bốn quả ở bốn góc thì... - Hắc Vũ bước lại gần soi đèn pin xem xét quả bom.
- Đủ sập tầng chứ gì? - Nó nhếch môi.
- Chắc thế đấy. - Hắc Vũ nhún vai.
- Tôi không quan tâm, làm lẹ đi. Anh còn phs. - Nó nhắc nhở.
- Đừng lo, cô cứ lên trước đi, chỗ này tôi và Bướm Đêm lo nhanh thôi. - Hắc Vũ phẩy tay.
Nó chợt cau mày rồi cũng quay lưng bước đi. Tới trước cửa thang máy thì có vẻ hơi khó khăn cho việc đi chuyển của nó. Gần chục xác chết máu me lênh láng nằm chắn hết lối đi của nó.
Nó hướng mắt về ví Ropez đang đứng nhìn nó cạnh cửa thang máy.
- Em không bị thương chứ? - Ropez hỏi thăm.
- Vẫn ổn. - Nó giọng đều đều.
- Vậy thì tốt. Chị đã cho người tới ba điểm gắn bom còn lại rồi, nhanh chóng được tháo dỡ thôi.
- Tốt...cho người phong tỏa tòa nhà, cử người đi thăm dò. - Nó gật đầu hài lòng.
- Em sợ họ sẽ cho người phục kích trong quá trình buổi lễ à? - Ropez hỏi.
- Ả ta là rắn độc, đơn giản thế này thì còn nói làm gì? - Nó nhếch mép.
- Được...theo ý em. - Ropez gật đầu rồi nhanh chóng liên lạc qua bộ đàm, truyền đạt mệnh lệnh.
- Lên thôi, còn ph nữa là bắt đầu. - Nó kéo tay Ropez bước vào thang máy.
...