“Uỳnhhhhh….”Nó và Thảo Anh ngồi ở canteen nghe thấy âm thanh vang dội đó. Tất cả mọi người đều giật mình chạy đi xem có chuyện gì, duy chỉ có hai cô nàng là chỉ tạm dừng việc ăn uống mà thôi. Bởi chính nó và Thảo Anh biết rõ, chuyện gì đã xảy ra! Cả hai trong lòng đang rất lo cho cô bạn thân nhưng hiện tại thì chẳng thể làm gì hơn. Chuyện của Hoàng Kỳ đã qua rồi, sao Vi vẫn chưa quên?Khánh thì sau khi thấy Vi bước đi thì cũng chạy đi đâu mất. Bây giờ, hắn đang giục cả bọn đi xem mọi việc. Nó chỉ điểm đạm trả lời:- Khoan hãy đi! Ít nhất thì cũng phải chờ thêm một tiếng đồng hồ nữa cơ. Thảo Anh, gọi lên phòng hiệu trưởng dặn đi, không thì nguy. Bảo hôm nay cho học sinh và các giáo viên về sớm. Đừng cho biết lí do. Chỉ cần nói rằng: Hôm nay, Vi khóc, thế thôi! – Nó nói một tràng và ngay sau đó là công việc của Thảo Anh.
- Sao lại phải thế? Có gì à? – Hắn thắc mắc.
- Đừng hỏi nhiều. Chúng ta đi về. – Nó lạnh giọng trả lời.
- Nhưng còn tiết học…
- Hôm nay nghỉ. – Nó cắt ngang hắn.
- Ưm…An à… - Thiên gọi nó.
- … - Nó không trả lời, chỉ khẽ nhướn cặp lông mày thanh thoát lên như muốn hỏi có việc gì.
- Ơ…thôi. Không có gì. – Thiên định bụng nói gì đó rồi lại xua tay không nói.Nó gật đầu rồi cùng Thảo Anh đi ra bãi xe trước. Hắn và Thiên sau một hồi đứng yên tại chỗ cũng lật đật chạy theo. …Nhà nóKhông khí căng thẳng đang bao phủ lên ngôi nhà vốn rất nhiều tiếng cười này. Nó đang ngồi ở cái ghế sofa màu café sữa được đặt ở giữa phòng khách. Thảo Anh ngồi gần đó thì không nén nổi tiếng thở dài. Mặt nó nhìn rất nghiêm nghị lúc này. Cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy. Chốc sau, Vi về tới. Đẩy cánh cổng sắt ra, Vi bước vào nhà. Nhỏ mệt mỏi đi lướt qua trước mặt nó mà không thèm nói đến một lời. Nó tuy nhìn như đang đăm chiêu suy nghĩ nhưng vẫn để ý đến mọi thứ xung quanh. Nó cất lên chất giọng lạnh thấu xương của mình:- Ngồi xuống! – Tuy giọng nói rất nhỏ nhẹ nhưng bên trong đó lại là thép.
- Tao đang mệt. Tao muốn nghỉ! – Vi uể oải trả lời.
- Tao bảo ngồi! – Nó đanh giọng hơn.
- … - Vi quay lưng lại nhìn thằng vào nó, tuy không muốn nhưng nhỏ vẫn phải miễn cưỡng ngồi xuống đối diện.
- Rồi…có chuyện gì? Nói nhanh đi? – Vi vào thằng vấn đề.
- Mày đã chấm dứt sự sống của cái cây phía sân sau trường? – Nó hỏi.
- Phải. – Vi nhăn nhó trả lời.
- Mày dùng XX? (Loại độc dược trên con dao mà nhỏ găm vào thân cây, khiến cái cây phải chết. Đó là loại độc mới nhất của Trang chế tạo để sử dụng cho châm của mình. Có hiệu quả trên cả con người, động – thực vật và cả đồ vật) – Nó lại hỏi tiếp. - Phải? – Vi nhếch môi.